*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Triệu Miên Trạch nhìn nàng ta, mặt mày tỏ vẻ không vui, đang muốn lên tiếng quát mắng, nhưng sao Hạ Vấn Thu cho phép hắn ta bao che như thể chứ? Ở trước mặt phụ thần Đông cung và quan lại chiếm sự, nàng ta nức nở vài tiếng, nằm dài người trên bàn, hổ một tiếng “đứa con khổ mệnh của ta ơi”, rồi ngất đi trong đau khổ.
“Thu Nhi! Thu Nhi!”
Triệu Miên Trạch cau mày, ôm nàng ta gọi hai tiếng, không thấy trả lời bèn vội vàng gọi Lâm Bảo Tích lúc này đang quỳ dưới đất đến
Trong quá trình cấp cứu”, hắn ta không nói gì, chỉ nhìn Hạ Vấn Thu, đến khi nàng ta tỉnh lại, nếu lấy vạt áo của hắn ta, kêu hắn ta nhất định phải làm chủ cho đứa bé
Hắn thở dài, biểu cảm trên khuôn mặt thay đổi, nhìn về phía Hạ Sơ Thất lúc này đang mỉm cười.
“Tiểu Thất, ta chỉ hỏi nàng một câu.”
Nhìn lướt qua những người trên sảnh, mối Hạ Sơ Thất hơi mím lại:
“Hoàng thái tôn có gì cứ hỏi.” Triệu Miên Trạch xoa trán, không biết đang nghĩ đến điều gì, cảm xúc có vẻ hơi nóng nảy, nhưng ngữ điệu lại khá bình tĩnh: “Nàng vì hận ta..
nên cố ý làm thế?” Hắn ta hỏi rất trực tiếp.
Tim Hạ Sơ Thất chùng xuống, nàng hất cằm lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn ta.
“Ta không có.” Ba chữ chắc như đinh đóng cột, không cảm xúc, chỉ là câu trần thuật
Ánh mắt Triệu Miên Trạch nặng nề, hắn im lặng một lúc rồi gật đầu một cách khó khăn, dịu giọng xuống, câu hắn nói đã nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
“Được, ta tin nàng.”
“Miên Trạch!” Hạ Vấn Thu hét lên, ngắt lời hắn ta, cánh môi trắng bệch run rẩy, chỉ tay vào mặt Hạ Sơ Thất, cất tiếng nói đầy căm hận: “Sao chàng có thể tin muội ấy dễ dàng như thế? Chàng nghĩ xem, trước khi muội ấy vào Đông cung, đứa con của chúng ta vẫn khỏe mạnh, từ sau khi muội ấy vào Đông cung rồi đưa Tôn Chính Nghiệp vào cục Điển Dược thì cơn đau bụng của thiếp tăng dần theo từng ngày, nên mới xảy ra chuyện như bây giờ
Ngoài muội ấy ra thì còn có ai nữa? Miên Trạch, chàng đừng hồ đồ nữa, rõ ràng là muội ấy hận thiếp, hận chàng, hận chúng ta khi xưa...”
Triệu Miên Trạch “ừ” một tiếng, ánh mắt sắc bén
Nàng ta biết mình lỡ lời nên vội vàng ngậm miệng, nuốt những lời còn lại vào, “Miền Trạch, chàng đừng bởi vì thích Thất muội mà cứ một mực bênh vực cho muội ấy
Hôm nay có nhiều tỷ muội và đại nhân ở đây, nếu chàng mà làm như thế, thì sao có thể khiến người khác tin phục được?”
Phép khích tướng của nàng ta cực kỳ mạnh tay
Tuy Triệu Miên Trạch là trữ quân, nhưng vẫn chưa phải là hoàng đế.
Dù có là hoàng đế thì khi đưa ra quyết định cũng không thể không xem xét đến ý kiến của người khác.
Mọi người trong điện đều gật đầu nói “đúng”, mọi mũi nhọn đều chĩa về hướng Hạ Sơ Thất
Thậm chí có người còn yêu cầu hoàng thái tôn phải xử phạt thật nặng, để làm bài học về đức hạnh
Trong chuỗi tiếng “ù ù” như ong vỡ tổ, sắc mặt Tôn Chính Nghiệp càng ngày càng trắng bệch, ông ta chắp tay vái lạy, cơ thể run rẩy, lời lẽ nhắm thẳng vào Hạ Vấn Thu, “Thái tôn phi, lão hủ hành y một đời, tự thấy mình trong sạch nhân đức, chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý..
người hãy tin lão hủ, chưa bao giờ sai khiến Vương Tiểu Thuận hãm hại người...”
sự hận thù nổi lên trong mắt Hạ Vấn Thu, nàng ta cười lạnh, “Tôn thái y, không cần phải làm bộ làm tịch ở đây
Nhân chứng vật chứng đều đã có sự thật bày ra trước mắt mà ông vẫn còn vì ả, cắn chết không chịu nhận, rốt cuộc là vì sao? Ông và ả có mối quan hệ mờ ám gì đây? Ông có biết hãm hại con cháu hoàng gia là tội lớn đến nhường nào không? Ta khuyên ông, hãy cứ khai thật ra đi.”
Một lúc hỏi liền ba câu, nhất là câu “có mối quan hệ mờ ám gì đây” càng đậm mùi trào phúng, Tôn Chính Nghiệp nghe thấy liền tức đỏ mặt, dường như không thể chịu đựng nổi sự sỉ nhục của nàng ta, ông ta than thở, đột nhiên vén tà áo lên, đứng dậy, nhìn nàng ta đầy căm tức.
“Sĩ khả sát, bất khả nhục, lão hủ một đời hành y cứu người, không hề dám làm trái y huẩn y đức của tổ sư gia, nhưng không ngờ lại bị ép đến nước..
không còn đường lui, chỉ có cách chết mới có thể chứng minh sự trong sạch của bản thân.”
Ông ta nói xong, xoay đầu lao thẳng vào tường.
“Tôn thái y, ông đang làm gì vậy?” Hạ Sơ Thất nhanh tay lẹ mắt túm lấy tay áo của ông ta, chữ nào chữ nấy đều như đang cười nhưng thực chất lại lạnh đến thấu xương
“Đại trượng phu làm việc sao có thể để người thân đau khổ, kẻ thù vui sướng chứ?”
Tôn Chính Nghiệp khàn giọng nói: “Thất tiểu thư, lão hủ không hề làm loại chuyện táng tận lương tâm như thế này, một khi đã có ý gán tội thì không lý do nào không nghĩ ra được, một mình lão hủ bị oan cũng được, bắt người chịu liên lụy theo, quả thật không còn mặt mũi đi gặp..” Ông ta cố tình nuốt “Thập Cửu gia” xuống, sửa lại thành, “không còn mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông nhà họ Tôn của ta.”
“Tốn thái y không cần lo lắng.” Hạ Sơ Thất cười nhẹ, “Cứ nghe hoàng thái tôn nói như thế nào đã
Tuy rằng có nhân chứng lời khai, nhưng có cái nào hợp lý đâu.” Nàng lướt nhìn Triệu Miên Trạch, lại mỉm cười, “Hoàng thái tốn tài cao học rộng, ắt sẽ biết phân biệt đúng sai.”
Triệu Miên Trạch cứ nhìn Hạ Sơ Thất nãy giờ, nàng cười, nàng mím môi, nàng cau mày, nhất cử nhất động của nàng..
đều quá thờ ơ, đến mức làm hắn ta thấy hơi chán nản
Hắn ta không muốn thừa nhận, có một giây phút, hắn ta thật sự hy vọng nàng vì ghen tị nên mới đổi thuốc của Thu Nhi
Nhưng nàng nói không có, nàng vốn chẳng thèm ghen tị làm gì, thậm chí còn “tốt bụng” phá thai giúp Thu Nhi, hệt như đang trị bệnh cho một người bình thường không liên quan không có thù hận.
Qua một lúc lâu sau, hắn ta khẽ thở dài, nhìn khắp một vòng, giọng điệu nặng nề, “Người đầu, áp giải Vương Tiểu Thuận và Đặng Hoằng vào đại lao Hình bộ thẩm vấn lại
Bây giờ đã khuya, chư vị về nghỉ ngơi đi, những chuyện khác ngày mai hẵng nói.”
“Miên Trạch, sao chàng có thể bao che đến thế?” Hạ Vấn Thu nghẹn ngào đau khổ, “Ả ta đã hại chết con của chúng ta!”
Triệu Miên Trạch không nhìn nàng ta, mà chỉ nhìn Hạ Sơ Thất lúc này đang cười nhạt.
“Ta tin nàng ấy.”
Một câu nói, dấy lên tiếng hít sấu khắp bốn phía
“Hoàng thái tôn, không
thể như thế được!” Có người khác, có người khuyên, Hạ Sơ Thất nghe thấy tất, cũng thấy hơi kinh ngạc
Nàng khẽ nheo mắt lại, bất ngờ chạm vào đôi mắt sâu không thấy đáy của Triệu Miên Trạch
Vốn muốn thăm dò đến cùng, nhưng hắn ta lại dời tầm mắt đi, buông lời khẳng định:
“Bổn vương nói thế không phải vì muốn bao che ai
Các người có thể không biết, Hạ Sở nàng ấy vốn không thèm làm thiệp của ta, cho dù ta có cầu xin nàng ấy cũng không cần, thì làm gì có cái kiểu nói sinh lòng ghen tị mưu hại con cháu hoàng thất? Nàng ấy tội gì phải làm vậy
Bởi vì, chỉ cần nàng ấy nói một câu, là ta sẽ đồng ý ngay.”
Một câu không nặng không nhẹ, nhưng trong sảnh lúc này lại yên tĩnh vô cùng
Ai cũng đều nhìn ra được, quả thật hoàng thái tôn cực kỳ yêu Hạ Thất tiểu thư, vì để rửa tội cho nàng mà không tiếc tổn hại chính mình, nói ra những lời nhún nhường, thậm chí còn không màng đến uy nghi hoàng thất
Phần tình ý này, thật nặng! Hạ Vấn Thu gần như không dám tin vào lỗ tai của mình, trong một chuỗi tiếng ù ù”, con tim nàng ta như bị xé toạc, có gió lạnh rót vào
Trong tiếng gió, nàng ta lặp lại câu “Bởi vì, chỉ cần chỉ cần nàng ấy nói một câu, là ta sẽ đồng ý ngay” hết lần này đến lần khác.
Mỗi một chữ, lại tăng thêm một phần đau đớn.
Hóa ra thứ nàng ta ước ao có được, lại là thứ Hạ Sở xem thường.
“Miên Trạch...”
Nàng ta không biết nên thốt lên như thế nào, ôm bụng, cơ thể bất giác run lẩy bẩy.
Triệu Miên Trạch “Ừ” nhẹ, nhìn ánh mắt thất thần của nàng ta, thoáng thấy áy náy, “Thu Nhi, nàng đang không khỏe, không tiện ngồi lâu, ta sẽ sai người đưa nàng về nghỉ ngơi.” Hắn ta đứng dậy đi về phía Hạ Vấn Thu, đỡ lấy nàng ta
Hành động này cũng có nghĩa là chuyện hôm nay đến đây là chấm dứt, hắn ta không muốn nghe thêm bất kỳ lời khuyên răn nào nữa
Vài thị vệ tiến lên, kéo Vương Tiểu Thuận và Đặng Hoằng đi.
Bị một loạt tiếng gào thét và khóc lóc đánh thức, Hạ Vấn Thu bừng tỉnh.
Nàng ta túm lấy tay Triệu Miên Trạch, giọng nói khàn đặc bén nhọn:
“Miên Trạch, ả hại chết con của chúng ta, không thể tha cho ả được!” “Thu Nhi, ta sẽ cho nàng một lời câu trả lời
Đừng gây chuyện nữa.”
“Ta đang gây chuyện?” Hạ Vấn Thu cau mày, để lộ một nụ cười thê lương đau khổ, “Miền Trạch, ở trước mặt nhiều người thế kia mà chàng đã bao che ả ta như vậy
Xem ra sau này thiếp cũng chẳng còn địa vị trong chốn Đông cung nữa, Muộn không bằng sớm
Thiếp chỉ có một câu: Bắt đầu từ ngày hôm nay, có ả không có thiếp, có thiếp không có ả
Chàng hãy chọn một đi!” Dáng vẻ bị ai, nhếch nhác, yếu ớt, tiều tụy kia hệt như một con chim bị thương, làm người ta thấy cực kỳ đau lòng
Nhưng Triệu Miên Trạch lại nheo mắt, dường như không hề thấy bất ngờ, ánh mắt dịu dàng bỗng lóe sáng, mang theo vẻ bất lực khó có thể hình dung được bằng lời.
“Thu Nhi, ta rất mệt, đừng ép ta.”
“Thiếp đang ép chàng? Miên Trạch, rõ ràng là chàng không niệm tình cảm nhiều năm của phu thê chúng ta, ép thiếp đến nước này
Chẳng phải chàng đã nói chỉ cần một câu của ả là chàng sẽ đồng ý đó sao? Ả không muốn nói, thể thì thiếp sẽ tác thành cho hai người.”
“Thu Nhi...” Triệu Miên Trạch đã mất kiên nhẫn, “Nàng thật sự muốn gây chuyện tiếp hay sao?” Hạ Vấn Thu ngẩng cằm lên, rất muốn lấy lại sĩ diện lúc trước, từng câu từng chữ bắn thẳng về phía Triệu Miên Trạch như thể pháo liên châu, “Thiếp không muốn gây chuyện, nhưng nếu chàng không thể báo thù cho con của chúng ta thì hãy viết một bức hưu thư*
Muốn thiếp hay ả, hôm nay chàng bắt buộc phải lựa chọn dứt khoát!” (*) Hưu thư tờ giấy ly dị vợ.
“Thái tôn phi!” Hai mắt Triệu Miên Trạch đỏ ngầu, hắn cắn răng nghiến lợi, mệt mỏi nhìn khuôn mặt vặn vẹo vì hận thù của Hạ Vấn Thu, không thể tìm được nữ tử với dáng vẻ dịu dàng e thẹn của khi xưa nữa.
“Được
Nếu nàng cảm thấy buồn bã, chi bằng về phủ Ngụy quốc công một vài hôm để bình tĩnh lại, sẵn tiện tĩnh dưỡng cơ thể.”
Hắn ta không đồng ý viết “hưu thư”, nhưng cũng không từ chối.
Hạ Vấn Thu chợt thấy hoảng sợ, hơi hối hận cho sự hấp tấp của mình
“Miền Trạch, ý của thiếp là...”
“Không cần nói nữa.” Triệu Miên Trạch xua tay, cũng buông bàn tay đang đỡ nàng ta ra, vén áo ngồi lại vào ghế
Hắn không nhìn nàng ta, chỉ trầm giọng ra lệnh: “Tiêu Ngọc, chuẩn bị xe ngựa, đưa thái tôn phi về phủ Ngụy quốc công.”
Từ khi Đại Yển khai quốc đến nay, chưa từng có vị hoàng tử hoàng tôn nào hưu thế ngay tại chỗ, càng đừng nói đến chuyện người ta vừa mới sẩy thai là đã đưa người ta về nhà
Chuyện này không chỉ tát vào mặt Hạ Vấn Thu, mà nó cũng như tát vào mặt phủ Ngụy quốc công
Kết quả này làm tất cả mọi người trong điện bất ngờ, càng khiến họ cảm thấy hoàng thái tôn cực kỳ sủng ái Hạ Thất tiểu thư.
Mắt Hạ Vấn Thu ngấn lệ, liếc nhìn nam nhân đang ngồi im trên ghế, có thể nào cũng không dám tin được rằng hắn ta lại có thể dễ dàng từ bỏ tình cảm nhiều năm qua của họ như thế, “Miền Trạch, chàng thật tàn nhẫn.”
Triệu Miên Trạch không nói gì.
Hạ Vấn Thu cúi đầu, bỗng thấy hốt hoảng.
“Thiếp không đi, trừ khi chàng viết hưu thư
Cầm được hưu thư thiếp mới đi.”