*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Triệu Tôn nhíu mày nhìn nàng, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng.
“Con gái thân thiết với hắn ta như vậy, dù sao chúng ta cũng phải cho con bé thời gian để thích ứng.”
Lòng Hạ Sơ Thất thắt lại, nàng nhìn Triệu Thập Cửu.
Nàng chỉ lo nghĩ xem làm sao đón được con gái thất lạc về nhà, chứ không suy nghĩ sâu xa được như Triệu Tôn.
Tiểu Thập Cửu từ nhỏ đã ở bên Đông Phương Thanh Huyền, với tâm lý của đứa trẻ như con bé thì sẽ coi Đông Phương Thanh Huyền là gì? Nhất định sẽ coi hắn ta trở thành phụ thân của mình, nếu giờ tự nhiên lại đón con bé về nhà thì không biết liệu nó sẽ khóc như thế nào đây? Có phải con bé sẽ rất đau lòng không?3Triệu Thập Cửu nói đúng, dù sao bọn họ cũng phải tìm một phương pháp thỏa đáng để giải quyết mới đúng.
Buông tay xuống, nàng hạ giọng, “Nhưng giờ chúng ta nên làm gì đây? Triệu Thập Cửu, thiếp nhớ con gái!”
Triệu Tôn nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nàng, bàn tay hắn vỗ về sau lưng nàng, chậm rãi xoa lưng cho nàng, giọng nói nặng nề, “A Thất, chuyện ở đây còn lâu mới kết thúc được...”
“Vẫn chưa thể chấm dứt ư?” Hạ Sơ Thất giật mình, nhíu mày.
“Ừm.” Sắc mặt Triệu Tôn hơi trầm xuống, khẽ híp mắt, toàn thân toát ra hơi lạnh.
“Triệu Thập Cửu, chàng muốn nói... chúng ta sẽ gặp nguy hiểm ư?” Hạ Sơ Thất không phải kẻ ngốc, tuy rằng vì con gái mà thỉnh thoảng nàng sẽ nổi cáu trước mặt hắn,2nhưng chỉ cần nàng tỉnh táo lại thì vẫn luôn luôn duy trì thái độ tin tưởng tuyệt đối với Triệu Thập Cửu, “Còn nữa… Triệu Thập Cửu, rốt cuộc cái thứ trong hộp Thần Cơ kia là gì?”
Triệu Tôn thản nhiên nhìn nàng, đang muốn mở miệng thì ở bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vã.
Rất nhanh, mành lều được vén lên, Giáp Nhất nghiêm nghị bước thẳng vào, thì thầm nói với Triệu Tôn vài câu.
Hạ Sơ Thất nghiêng đầu, cẩn thận nhìn hắn ta. Vì vấn đề góc độ nên nàng chẳng nhìn thấy gì, nhưng nàng lại phát hiện sắc mặt hắn ta vô cùng trầm trọng, mà gương mặt từ trước đến giờ vẫn luôn bình thản không chút cảm xúc nào của Triệu Thập Cửu cũng trở nên trầm ngâm.
“Được, nói1rằng ta nhất định sẽ đến.”
Giáp Nhất gật đầu một cái rồi đi ra ngoài, Hạ Sơ Thất vội chạy qua, ôm tay hắn.
“Chuyện gì vậy? Đi đâu vậy?”
Ánh mắt Triệu Tôn thâm thúy, thuận tay xoa tóc nàng.
“Trát Na đại hãn mời ta dự tiệc.”
Hạ Sơ Thất há to miệng.
Tiệc rượu không phải thứ gì tốt! Ở nơi này có rất nhiều vấn đề, quả nhiên là chưa xong!
Ở thành Ngạch Nhĩ Cổ, người biết được thân phận thực sự của Triệu Tôn và Hạ Sơ Thất, ngoài Ninh vương Triệu Tích ra thì chỉ còn Đông Phương Thanh Huyền, kể cả Thác Á cũng chỉ biết Hạ Sơ Thất mà không biết Triệu Tôn. Như vậy, bọn họ chưa bao giờ quen biết với Trát Na đại hãn, sao lại có chuyện “Người có địa vị cao hạ mình1trước người có địa vị thấp”, đi mời một thương nhân Nam Yến tới dự tiệc chứ?
Trong lòng Hạ Sơ Thất không ngừng suy đoán âm mưu trong chuyện này.
Một buổi chiều, bọn họ bàn về sự kiện quỷ dị này nhưng không kết luận được gì.
Sắc trời ở Ngạch Nhĩ Cổ chậm rãi chìm xuống.
Trát Na đại hãn mời khách nên trong lều của thương khách không chuẩn bị bữa tối.
Hạ Sơ Thất thay quần áo, đi theo Triệu Tôn rời khỏi lều.
Những người đi theo, ngoài nàng ra thì chỉ có Giáp Nhất và Trịnh Nhị Bảo.
Từ phủ Bắc Bình về phương Bắc, nàng và Triệu Tôn gần như một tấc không rời, nàng vô cùng hưởng thụ cảm giác “đồng vợ đồng chồng, tát biển Đông cũng cạn” này. Dù là làm chuyện gì, nàng cũng không phải1một mình, dù có khó khăn gì, cũng sẽ có một người sẵn sàng chia sẻ với nàng... Tư vị tuyệt vời ấy khó có thể nói nên lời.
Nếu nói là còn gì tiếc nuối thì đó là thính lực của nàng vẫn chưa khôi phục. Đôi khi, nàng cũng sẽ sợ hãi rằng vì vậy mà tăng thêm gánh nặng cho Triệu Tôn, nhưng dù nàng có lo lắng thì Triệu Thập Cửu cũng không để ý, da mặt của nàng dày nên cũng chẳng thèm bận tâm luôn.
Chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm trên thảo
nguyên rất lớn, gió đêm ở Ngạch Nhĩ Cổ rất lạnh. Hạ Sơ Thất ngồi trên một chiếc xe ngựa của Mông Tộc, đi tới hành cung mà Trát Na đại hãn sử dụng để đãi yến tiệc lâm thời trong thành Ngạch Nhĩ Cổ, chỉ thấy gió bấc đêm nay có chút khác thường, lạnh thấu xương, giống như thời tiết đột nhiên thay đổi, trở thành mùa đông vậy.
“Triệu Thập Cửu, chàng có thấy lạnh không?” Nàng kéo sát xiêm y vào người rồi hỏi hắn.
“Lạnh!” Triệu Tôn ôm bả vai nàng, ánh mắt âm u nhìn về phía xa xa, “Thời tiết như vậy, nhất định là lạnh rồi.”
Hạ Sơ Thất bĩu môi.
“... Nói như không nói, giả vờ cao thâm!”
Màn đêm buông xuống trên thành cổ Mạc Bắc, vô số ánh lửa và sao sáng lấp lánh trên bầu trời cao xa kia như ở cạnh nhau, mang đến cho thảo nguyên một nét phong tình riêng. Hành cung của Trát Na đại hãn cách quảng trường nơi cử hành tết Lỗ Ban không xa, đây là một nơi có kiến trúc kiểu Hán, trên tường được đắp đất, thành lũy quân dụng, máng xối dẫn nước, nếu chỉ nhìn một cách đơn thuần thì tất cả mọi thứ nơi đây chỉ như một hành cung được Hán hóa, nếu như không biết mình đang ở Mạc Bắc thì nhất định sẽ nghĩ rằng bản thân đang ở Trung Nguyên.
Khi Hạ Sơ Thất và Triệu Tôn tới nơi, ở bên ngoài hành cung đã có vài chiếc xe ngựa có kiểu dáng Mông Tộc.
Dưới mái hiên, những chiếc đèn lồng tản ra ánh sáng trắng bạc nhè nhẹ.
Cạnh tường đất có rất nhiều binh lính thủ vệ đi qua đi lại.
Nơi có nguyên thủ quốc gia đang ở, quả nhiên là được phòng vệ hết sức nghiêm ngặt.
Không ngoài dự đoán, đây quả là một bữa Hồng Môn Yến rồi!
Hạ Sơ Thất âm thầm nín thở một hơi, theo thói quen liếc mắt nhìn về phía Triệu Tôn.
Dáng người cao ngất lạnh lùng của hắn khiến nàng nhìn không chớp mắt, nàng chỉ quan sát được nửa gương mặt lạnh lùng của hắn.
Nhẹ nhàng thở phào một hơi, tâm lý nàng không khỏi vững vàng trở lại.
“Hai vị khách quý, xin mời vào bên trong.”
Thấy hai người, thị nữ mặc trang phục Mông Tộc liền bước đến dẫn đường, thái độ vô cùng cung kính.
Hạ Sơ Thất và Triệu Tôn liếc nhìn nhau, mỉm cười bước qua cánh cửa bằng đồng thau.
Trong điện đã bày sẵn tiệc, đèn đuốc sáng trưng.
Trên bàn, rượu thịt đầy đủ nhưng khách có mặt không nhiều.
Hạ Sơ Thất phóng tầm mắt nhìn lại, ngoại trừ mấy quan viên của Ngột Lương Hãn đã gặp trong tết Lỗ Ban trên quảng trường ra thì không thấy thương khách nào bên cạnh, cũng không thấy gương mặt mà nàng khao khát được gặp – Tiểu Thập Cửu của nàng. Chỉ có Ninh vương Triệu Tích là tương đối quen thuộc.
Giống như không ngờ bọn họ lại ngồi ở vị trí khách quý của Trát Na đại hãn, Triệu Tích hơi ngạc nhiên, bàn tay đang cầm chén cứng đờ, thiếu chút nữa đánh đổ rượu trong chén. Không thể không nói, hiện giờ Triệu Tích là một miếng bánh kẹp điển hình, hai bên đều rất khó lấy lòng. Y vốn vâng lệnh của Triệu Miên Trạch đi tới Ngạch Nhĩ Cổ, không ngờ lại bị Hạ Sơ Thất và Triệu Tôn áp chế, càng không ngờ Nặc Nhan của Ngột Lương Hãn lại là Đông Phương Thanh Huyền đã “chết đi” ngày nào... Với y lúc này, càng biết nhiều bí mật của Mạc Bắc thì lại càng giống như đứng trong đống lửa, như ngồi trên đống than, sợ dính dáng đến họ, nhưng lại không thể không dính dáng tới. Trái không được mà phải cũng không xong.