*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Mời!” Dưới sự lôi kéo của ông ta, tất cả cùng ăn uống linh đình, cả khách lẫn chủ đều vui vẻ.
Những người đang ngồi đều là trọng thần của Ngột Lương Hãn, đều là những quý tộc trên thảo nguyên, bọn họ đã bị Hán hóa rất nặng, trong đó có cả Trát Na đại hãn, những người này cơ bản đều hiểu tiếng Hán, có thể trao đổi bằng tiếng Hán với mọi người mà không hề có chút chướng ngại nào. Lúc này, không biết là vì muốn thể hiện sự thành ý của Ngột Lương Hãn hay là vì muốn kéo gần quan hệ với Triệu Tôn mà bọn họ một mực đổi thành tiếng Hán chứ không3dùng ngôn ngữ bản địa như ở tết Lỗ Ban.
Dù là bất cứ loại tiệc nào thì cũng đều có ăn và uống.
Nhưng bữa tiệc tối hôm nay, nói là mở tiệc chiêu đãi nhưng đồ ăn trên bàn lại khá nghèo nàn.
Hạ Sơ Thất nhìn một lượt, thầm nghĩ chắc bọn họ chỉ thịt hai con dê là cùng.
Rốt cuộc là qua loa cho xong, có ý đồ khác hay là vị Trát Na đại hãn này lúc nào mời khách cũng keo kiệt như thế?
Nàng chỉ mỉm cười, yên lặng quan sát, Trát Na lại giơ cao chén rượu, cao giọng nói với Triệu Tôn: “Con người Ngột Lương Hãn rất hiếu khách, đã ngồi cùng bàn để chè chén,2khách quý không cần phải giữ lễ tiết, mời ngài uống cạn chén này!”
“Đa tạ đại hãn thịnh tình khoản đãi!” Triệu Tôn khách sáo đáp lễ, nâng tay áo lên, che khuất chén rượu rồi ngửa đầu uống. Sau đó, hắn liếc mắt nhìn Giáp Nhất bên cạnh. Giáp Nhất nhận được lệnh thì gật đầu, kính cẩn mang theo cái một chiếc hộp thiếc được bọc gấm lụa cẩn thận, bước lên phía trước vài bước rồi quỳ một chân xuống, trình lên.
“Đại hãn!”
Triệu Tôn quét mắt nhìn ông ta một cái rồi nói tiếp, “Trong hộp này là trầm hương có mùi hương và chất lượng tốt nhất, mùi hương nồng đậm nhất mà bỉ nhân thu thập được1sau suốt bao năm vào Nam ra Bắc. Chúng được sản xuất từ Ba Tư, do người Ba Tư tiến cống cho triều đình Nam Yến, bỉ nhân vất vả lắm mới có thể có được, mong đại hãn vui lòng nhận cho.”
Sự quý giá của trầm hương đương nhiên không cần phải nói nữa, bởi vì Ba Tư có khí hậu phù hợp nên trầm hương được sản sinh ra ở nơi đây càng trân quý, ngoài trầm hương tiến cống cho triều đình Nam Yến ra thì nơi khác cũng khó có thể thấy được. Nhất là ở chốn thảo nguyên Mạc Bắc này, vật như vậy lại càng quý hiếm. Các quý tộc dù yêu thích nhưng cũng không1có được. Cho nên, mặc dù Trát Na là đại hãn của Ngột Lương Hãn thì cũng không tránh khỏi vui vẻ.
“Hậu lễ như vậy, bổn hãn được lộc mà xấu hổ, được lộc mà xấu hổ.”
Khóe mỗi Triệu Tôn khẽ nhếch, chỉ thản nhiên nói, “Chỉ là chút lễ mọn để bày tỏ sự tôn kính, mong đại hãn đừng ghét bỏ là được rồi.”
“Ha ha, đâu có đâu có.”
Người đương thời coi trọng cấp bậc lễ nghĩa, nhận được lễ vật của người ta như vậy, đương nhiên sẽ khách khí hơn. Trát Na đại hãn vui vẻ lệnh cho tùy tùng nhận lấy hộp thiếc đựng trầm hương kia, biểu cảm trên gương mặt cũng thân thiện hơn so1với lúc trước rất nhiều, “Lại nói, khách quý đến với Ngột Lương Hãn chúng ta, còn trùng hợp có kỳ ngộ giúp bổn hãn một đại ân… Lẽ ra bổn hãn phải tạ ơn khách quý mới đúng, giờ lại nhận lễ vật của ngươi… Xấu hổ quá, xấu hổ quá!”
Hạ Sơ Thất nghẹn họng, nàng phát hiện khi lão già Trát Na này nói chuyện rất thích lặp lại câu cuối một lần.
Nàng dùng thân phận là nha đầu của Triệu Tôn nhập tiệc, không có tư cách ngồi xuống, chỉ có thể yên lặng hầu hạ ở bên cạnh hắn.
Nhưng vị trí này lại rất thích hợp để nàng quan sát tình hình trong điện.
Sau vài ba chén rượu, trực giác từ giác quan thứ sáu mách bảo với nàng, Trát Na có vẻ như cũng không biết được thân phận thực sự của Triệu Tôn. Như vậy, ông ta mời riêng Triệu Tôn tới đây, nếu không phải thật tình cảm ơn thì chỉ có thể có hai nguyên nhân: một là ông ta đã phát hiện ra hành động thoát y đầy bất nhã của Thác Á có liên quan tới bọn họ, hai là ông ta
đã nhìn ra chuyện Thác Á mở được hộp Thần Cơ kia cũng là do nhận được hướng dẫn của bọn họ.
Nhưng dù là nguyên nhân nào đi chăng nữa thì kết quả đều không tốt đẹp gì.
Trên yến hội, ngươi một lời, ta một câu, tất cả đều là những lời khách sáo trên bàn rượu nhưng không khí rất tốt.
Rượu vào lời ra vui vẻ, đã qua ba tuần rượu, thời gian gần đến đêm khuya.
Tiếng cười sang sảng của Trát Na đại hãn vẫn chưa dứt, ông ta uống không ít rượu, khuôn mặt già nua đã bị sắc hồng phủ kín, sau một chén rượu tưới đẫm bụng, ông ta dùng tiếng Hán lưu loát của mình mà hỏi Triệu Tôn, “Khách quý tuy là thương nhân nhưng cử chỉ phong độ không tầm thường chút nào, trên người lúc nào cũng có quý khí… Bổn hãn đã nhìn không ít người, có thể khẳng định được ngươi nhất định không phải vật trong ao, ngày sau tất thành châu báu...”
Ngừng lại một chút, ông ta duỗi cổ hỏi hắn, “Không biết ngươi đã có hôn thê chưa?”
Hạ Sơ Thất hơi ngạc nhiên.
Con gái lão này khó kiếm chồng thế hay sao mà động một tí là định gả con gái vậy?
Nàng quét mắt liếc nhìn về phía Triệu Tôn, nửa cười nửa không, Triệu Thập Cửu như cảm nhận được “lực sát thương” trong ánh mắt nàng, ho nhẹ một tiếng, buông chén rượu trong tay ra, trầm giọng nói, “Bẩm đại hãn, bỉ nhân đã có thê thất trong nhà rồi.”
Trát Na khẽ đáp “à” một tiếng, dường như có chút tiếc nuối.
“Bổn hãn vốn còn định làm mai cho khách quý, xem ra... là không cần rồi.”
Triệu Tôn chắp tay, “Ý tốt của đại hãn, bỉ nhân xin ghi nhận!”
“Ha ha, không cần khách khí!” Trát Na cười lớn, vuốt chòm râu, làm như lơ đễnh lắc đầu.
Đột nhiên, tiếng cười của ông ta còn chưa dứt thì ánh mắt đã quét về phía Hạ Sơ Thất đang đứng bên cạnh Triệu Tôn, cười đầy thâm ý nói, “Vị thị nữ này của khách quý vừa thông minh xinh đẹp, vừa khôn ngoan nhanh nhạy, hôm nay ở tết Lỗ Ban mà không hề có chút sợ hãi hoảng hốt nào, rất có phong phạm của tiểu thư khuê các, bổn hãn vừa nhìn đã thấy thích, đúng lúc Nặc Nhan vương tử cũng có ý với nàng… Không biết khách quý có thể bỏ được thứ yêu thích hay không?”
Cái gì? Hạ Sơ Thất ngẩn ra, thiếu chút nữa bị sặc nước bọt mà chết.
Phụ nữ không phải người sao? Nô tỳ không phải người sao? Trong mắt bọn họ, nàng giống như hàng hóa ư?
Còn hỏi là có bỏ được thứ yêu thích không, có cái rắm ấy!
Trong lòng nàng thầm nhủ như vậy, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Thập Cửu, lòng bàn tay đột nhiên bị hắn nắm lấy.
Bàn tay hắn lớn hơn bàn tay của nàng rất nhiều, vừa ấm áp, vừa khô nóng lại vừa thon dài có lực. Hắn nắm chặt bàn tay nàng, hơi kéo nàng về bên cạnh mình, tùy tiện trả lời ông ta:
“Thị nữ này từ nhỏ đã ở bên cạnh ta, ta dùng đã quen, sợ là không thể dứt bỏ được, mong đại hãn thứ lỗi!”
Giọng nói của hắn rất nhẹ, rất hiền hòa nhưng lại ẩn chứa gang thép, không để lại đường thương lượng nào nữa cả.
Trát Na đại hãn híp mắt lại, cân nhắc lời nói của hắn, trong lòng suy nghĩ: chẳng lẽ thật sự là con gái của hắn sao? Nếu không thì sao lại nói là từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh hắn chứ? Ngơ ngác trong một lát, ông ta trầm mặt xuống, gằn từng chữ:
“Đây là khách quý không nể mặt bổn hãn hay là không muốn nể mặt Nặc Nhan vương tử?”
Triệu Tôn lạnh lùng thu hồi tầm mắt, cười lạnh nhìn ông ta, cũng không dài dòng thêm nữa.