*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Chàng nói cái mô hình gỗ ấy hả?” Hạ Sơ Thất ho một tiếng, bĩu môi, “Lúc trước có hỏi chàng mà chàng đâu có nói.”
Triệu Tôn cụp mắt, giọng điệu nặng nề, “Là hoàng lăng Âm Sơn.”
“Hả?” Hạ Sơ Thất kinh hãi tới choáng váng, “Chàng nói gì cơ?”
“Đó là bố cục cơ quan trong hoàng lăng Âm Sơn.” Triệu Tôn nhẹ giọng bổ sung.
“Trời ơi…!” Tầm mắt Hạ Sơ Thất dừng trên môi hắn, mãi không thu về.
Nàng thật sự không ngờ, một đống mô hình có kết cấu tinh xảo kia lại chính là sơ đồ bố cục cơ quan trong hoàng lăng Âm Sơn! Nếu thế thì thứ đó quý giá tới mức nào chứ? Không nói tới việc nó có thể phá giải cơ quan ở hoàng lăng, lấy được rất nhiều kho báu, mà3chỉ nói riêng tới bản thân mô hình đó thôi cũng đã là một vật báu vô giá rồi.
Nàng nuốt nước bọt, trong đầu hiện lên một đống châu báu đang bị giấu kia, nhưng chỉ số thông minh cũng nhanh chóng quay trở về.
“Đông Phương Thanh Huyền đã sớm biết hộp Thần Cơ nằm trong tay Trát Na ư?”
“Ừ.”
“Hắn ta cũng biết Trát Na có được hộp báu nhưng mãi chưa mở ra được ư?”
“Ừ.”
“Thế nên hắn ta mới dụ dỗ Trát Na lấy thứ đó ra làm đề bài, tìm cao nhân tới giải… thực ra là muốn ngư ông đắc lợi?”
“Ừ.”
“Cao nhân kia chính là chàng, Đông Phương Thanh Huyền đã sớm nghĩ tới rồi đúng không?”
“Ừ.”
Thấy hắn liên tục “ừ” mấy tiếng, Hạ Sơ Thất híp mắt lại.
“Như vậy… chẳng phải chàng là ngư ông rồi2sao?”
“Hửm?” Lần này Triệu Thập Cửu lại dùng câu nghi vấn.
Hạ Sơ Thất mím môi, nghiêm túc nói: “Hoàng lăng Âm Sơn có rất nhiều kho báu còn chưa được đào, nó vốn dĩ đã là một hấp dẫn rất lớn, khiến cho vô số người phải tranh đoạt rồi. Chúng ta, Đông Phương Thanh Huyền, Trát Na, Cáp Tát Nhĩ của Bắc Địch, Triệu Miên Trạch của Nam Yến đều muốn… Phàm là người có dã tâm thì ai mà không muốn chứ? Nhưng một ngàn không trăm tám mươi thế cục kỳ dị kia, ai có thể phá được? Ai có thể nắm chắc phá được đây, chỉ sợ chính chàng cũng không thể. Vậy thì, mô hình cơ quan đó là quan trọng nhất.”
Triệu Tôn nhíu mày, bình tĩnh nhìn nàng, hồi lâu không nói.
Khóe môi Hạ1Sơ Thất nhướng lên, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào dây lưng trên hông hắn.
“Tổ tông à, chàng nói một câu xem nào!”
Triệu Tôn thở dài, nhẹ vỗ đầu nàng, “Tổ tông, nàng nói đều đúng hết.”
“Móa!” Hạ Sơ Thất lườm hắn, “Thiếp không phải chó, đừng có vỗ đầu thiếp như thế.”
“… Nàng thật sự không phải sao?” Hắn nghiêm trang hỏi lại.
“Có tin thiếp đánh chàng không hả?” Hạ Sơ Thất trừng mắt với hắn, quay lại chủ đề chính, “Chàng nói xem, sau cuộc chính biến đêm nay, vậy chẳng phải mô hình kia sẽ rơi vào tay Đông Phương Thanh Huyền hay sao?”
“Ừ.”
“Vậy chúng ta… có cướp không?” Trong mắt Hạ Sơ Thất chợt lóe lên ánh sáng nhàn nhạt.
Con ngươi màu đen của Triệu Tôn nheo lại, hắn giội cho nàng một gáo nước lạnh,1“Cướp ư? Nàng không cần Tiểu Thập Cửu nữa à?”
Lúc này Hạ Sơ Thất mới bừng tỉnh, nhất thời héo rũ như trái cà phơi sương, “Đúng, giờ mới nhớ ra con của chúng ta đang ở trong tay hắn ta, nên chúng ta không có năng lực cạnh tranh… Triệu Thập Cửu, lúc nãy chàng nói giờ Dần ngày mai là hẹn với Đông Phương Thanh Huyền đúng không?”
“Đúng rồi, A Thất thật thông minh.” Lần này Triệu Tôn không vò đầu nàng nữa mà véo má nàng.
Hạ Sơ Thất ghét bỏ hất tay hắn ra, lo lắng hỏi, “Chàng nói xem,
hắn ta có trả lại Tiểu Thập Cửu cho chúng ta không?”
Triệu Tôn liếc nhìn gương mặt tràn đầy lo lắng của nàng, tay đặt lên lưng nàng, ôm người quăng lên giường, sau đó lười biếng1nằm đè lên nàng, ôm nàng vào lòng, nhìn nàng không chớp mắt hồi lâu rồi mới thản nhiên nói ra một chữ:
“Sẽ.”
***
Ngạch Nhĩ Cổ sáng suốt một đêm này.
Cảm giác lo lắng và áp bách đó khiến cho Hạ Sơ Thất nhớ lại đêm chuyển giao chính quyền ở kinh sư Nam Yến trước kia. Tiếng ngựa hí, tiếng người hét, tiếng chó sủa, tiếng bước chân, tiếng vũ khí… tất cả đều mang theo hơi thở chết chóc. Dư vị vui vẻ của tết Lỗ Ban còn chưa tan mà tòa thành cổ này đã rơi vào khủng hoảng xưa nay chưa từng có. Đám tình nhân hẹn hò ngoài bờ sông ôm quần áo chui vào bụi cây, đám thương nhân từ xa tới đóng chặt cửa không ra ngoài, đám binh lính lục soát toàn thành, người ngựa rất nhiều, có thể so với một cuộc ác chiến.
Tin tức Trát Na đại hãn bị thích khách giết chết nhanh chóng truyền khắp Ngạch Nhĩ Cổ.
Ai cũng nói Ngạch Nhĩ Cổ xảy ra chuyện lớn, sợ là bầu trời của Ngột Lương Hãn cũng phải thay đổi rồi.
Trong lều thương nhân, một ngọn đèn leo lét cháy. Ngoài lều, gió đêm sắc bén xuyên qua lưu vực sông Ngạch Nhĩ Cổ, không biết tiếng gào thét của ai ở trên thảo nguyên theo gió mà tới, hung ác quấn lấy cờ trên nóc lều như gọi hồn, sau đó hòa tan vào không gian rộng lớn trên mặt đất.
Hạ Sơ Thất rúc vào ngực Triệu Tôn, nghe tiếng gió, trừng mắt nhìn đỉnh lều.
“Thời gian trôi chậm quá! Tại sao trời còn chưa sáng chứ?”
Biết nàng nhớ Tiểu Thập Cửu, Triệu Tôn vỗ về lưng nàng, không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nghe nàng oán giận, chờ đến khi nàng không nói nữa, hắn mới kéo chăn cao lên cho nàng, dỗ dành: “Ngủ một lúc đi, chờ đến khi nàng thức dậy thì đêm đã trôi qua rồi, cô nương của chúng ta sẽ trở lại.”
“Không được, thiếp chẳng ngủ nổi.”
Không những không ngủ được, nàng còn xoay người ngồi dậy, ngồi xếp bằng trước mặt hắn, mắt trừng to.
“Triệu Thập Cửu, chàng nói xem liệu Đông Phương Thanh Huyền có đổi ý không? Nếu hắn ta đổi ý thì chúng ta cũng đâu có thể làm gì được chứ.”
“Không đâu.”
“Này, sao chàng có vẻ tin tưởng hắn ta thế?” Hạ Sơ Thất lườm hắn, nheo mắt nói: “Hai năm trước hắn ta bắt Tiểu Thập Cửu đi nhưng không hề báo tin gì cho chúng ta, còn nói con bé đã chết, hoàn toàn cắt đứt nhớ nhung của chúng ta. Hiện giờ sao chàng có thể cam đoan là hắn ta sẽ ngoan ngoãn trả lại con cho chúng ta chứ? Huống hồ, sau đêm chính biến này, về sau mọi quyền hành ở Ngột Lương Hãn đều nằm trong tay hắn ta, chúng ta dù có là rồng mạnh cũng không áp nổi rắn địa phương, hắn ta không trả con gái cho chúng ta, chúng ta có thể làm gì được chứ? Cắn hắn ta mấy cái chắc?” Dứt lời, nàng cúi đầu cắn luôn lên vai Triệu Tôn.