*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đây quả thực là một vấn đề khiến nàng đau đầu.
Con gái “đã chết” hai năm giờ sống lại, bọn họ nên đối đãi thế nào đây?
Nghĩ tới tính cách tinh quái của cục bột nhỏ, nàng nhìn Triệu Tôn, ánh mắt tràn ngập bất đắc dĩ.
“Triệu Thập Cửu, nếu con bé không chịu nhận chúng ta thì sao đây?”
Triệu Tôn cụp mắt, thản nhiên đáp, “Con bé còn nhỏ, chờ một thời gian sẽ ổn thôi.”
Hạ Sơ Thất rầu rĩ ừ hử, gật đầu chấp nhận, sau đó ngoan ngoãn tựa đầu lên hõm vai hắn.
Một hồi lâu, trong tiếng “phần phật” của lá cờ treo bên ngoài lều, nàng lại nói, “Người ta nói nuôi một đứa trẻ không dễ dàng, nhất là trẻ con mới sinh, khó nuôi, cũng khó sống… Hai năm qua Đông Phương Thanh Huyền lại nuôi con gái chúng ta3tốt như thế, có lẽ cũng đã phí không ít tâm tư… Triệu Thập Cửu, thiếp nghĩ tới đây thì lại muốn tha thứ cho hắn… Chàng nói xem, người này, sao lại có thể làm ra những chuyện khiến người ta oán hận như thế, nhưng sau khi hận xong rồi, thì lại tìm ngay ra được lý do để cảm kích hắn ta chứ?”
Ánh mắt Triệu Tôn nhìn chằm chằm vào ngọn đèn dầu lúc sáng lúc tối, hồi lâu không trả lời.
Mà có lẽ, cho dù hắn có trả lời thì Hạ Sơ Thất cũng chẳng nghe thấy.
Đêm đã khuya, hơi thở của hắn rất ấm áp phả xuống cổ nàng, dịu dàng, mơn man y như dùng lông chim cọ nhẹ lên đó, mang theo sự an ủi khiến cho Hạ Sơ Thất ngủ quên lúc nào không hay.
Triệu Tôn cúi đầu, nhìn2hai gò má trắng nõn của nàng, lòng bàn tay xoa nhẹ lên cánh môi mềm mại của nàng, ôm nàng vào trong lòng.
“Nàng ấy!” Hắn than thở một tiếng, cằm gác lên đỉnh đầu nàng, “Vốn dĩ nàng chẳng hận hắn chút nào.”
***
Rạng sáng, sương mù ở Ngạch Nhĩ Cổ dày đặc.
Dưới ánh đèn lờ mờ nơi cổng thành, mấy quân lính đi qua đi lại tuần tra, sắc mặt nghiêm túc, trên mặt mang theo vẻ khẩn trương khó lý giải.
Chuyện Trát Na đại hãn chết trong hành cung Ngạch Nhĩ Cổ đã làm cho toàn bộ thành cổ chấn động và kinh hãi. Dân chúng, quân đội, thương nhân, già trẻ nam nữ trong thành đều rơi vào trạng thái vừa hưng phấn vừa lo sợ nghi hoặc vì cục diện chính trị thay đổi ngoài ý muốn này.
Đủ mọi suy đoán ùn ùn1kéo tới.
Nhưng ở trong hành cung khi ấy, người biết được chân tướng sự việc, cơ bản đều đã về chầu trời, người còn sống thì sẽ không nói ra, cũng không dám nói. Thế nên thích khách lẻn vào hành cung thế nào, ra tay giết Trát Na đại hãn cùng với trọng thần tâm phúc của ông ta ra sao, người ngoài không ai biết được.
Ồn ào tróc nã thích khách kéo dài suốt một đêm.
Sự tình xảy ra bất ngờ, vì thận trọng, Đông Phương Thanh Huyền đặc biệt phái người về quốc đô Ngột Lương Hãn Nạp Mộc Luân báo tang, khống chế sự phát triển của tình thế, cũng nắm giữ chính quyền Ngột Lương Hãn trong thời gian sớm nhất.
Bởi vì Trát Na đại hãn chết cùng với mấy vị trọng thần tâm phúc của mình nên Đông Phương Thanh Huyền1không tốn quá nhiều sức lực, sau khi trải qua một trận hoang mang nho nhỏ thì đã khống chế hoàn toàn thế cục.
Ở thảo nguyên Mạc Bắc, ai cũng biết Trát Na đại hãn từng nói sẽ nhường ngôi lại cho Nặc Nhan vương tử A Mộc Cổ Lang. Giờ ông ta chết ở hành cung, Đông Phương Thanh Huyền liền hợp lẽ đó mà lên cầm quyền.
Ngoại ô Ngạch Nhĩ Cổ, trong bóng đêm mịt mờ, vô số quân lính Ngột Lương Hãn đuổi theo “thích khách” đang ngồi trên chiếu, rì rầm
nói chuyện, bên cạnh là một đống lửa bập bùng cháy, tiếng củi lửa nổ lép bép trong gió đêm.
Trên bờ sông cách xa đám người này có một người một ngựa đứng trong gió. Người ngửa mặt lên nhìn trời, ngựa cúi đầu gặm cỏ, hình ảnh đẹp như mộng ảo,1dường như tĩnh lặng, lại tôn thêm một chút cô đơn trong bão táp của kẻ đó.
Như Phong cưỡi ngựa đi tới, nhìn người nọ một chút, sau đó nhảy xuống ngựa đi tới gần, đưa một cái túi da trâu lớn tới trước mặt hắn ta.
“Nặc Nhan, uống nước đi.”
Gương mặt nhìn nghiêng của Đông Phương Thanh Huyền dưới ánh trăng càng trở nên đẹp đẽ. Hắn ta hơi liếc nhìn Như Phong, không nói gì, chỉ nhận lấy túi da trâu, tao nhã mở nắp túi ra, mỉm cười.
“Tình hình ở Ngạch Nhĩ Cổ thế nào rồi?”
Như Phong nhíu mày, mí mắt hơi cụp xuống, “Một đám trung thành tới chết với Trát Na đã bị người của Tấn vương giết sạch. Không còn ai sống sót, làm vô cùng sạch sẽ, xin Nặc Nhan cứ yên tâm.”
Như Phong nghĩ tới Thập Thiên Can dưới trướng của Triệu Tôn, nghĩ tới trước kia từng cùng mười hai người Trần Cảnh, Nhị Quỷ, Giáp Nhất, Bính Nhất… cắt máu ăn thề, kết bái huynh đệ, thề kiếp này sẽ toàn lực phụ tá cho Triệu Tôn, trên mặt gã lại hiện lên vẻ chua chát, cả người chìm vào hoài niệm.
Đông Phương Thanh Huyền nhìn gã, khóe môi nhếch lên, thở dài, không vạch trần gã mà nói sang chuyện khác.
“Chuyện thích khách xử lý ổn thỏa rồi chứ?”
Như Phong nghe hỏi vậy, lập tức hồi thần.
Gã chắp tay nói: “Đã ổn cả rồi. Sau khi người của Tấn vương trở ra, ta đã phái người xuống hành cung tìm mấy thi thể rồi ngụy trang thành thích khách. Chuyện này, chỉ sợ sẽ trở thành một vụ án không thể phá được ở Ngột Lương Hãn.”
“Tốt rồi, về thôi.”
Ngón tay thon dài của Đông Phương Thanh Huyền nhẹ nhàng phủi áo choàng bằng gấm trên người, ngẩng đầu nhìn vào màn đêm đen vô cùng vô tận không chớp mắt. Giống như đang tự hỏi, cũng như đang tự giễu, ánh mắt mang theo yêu khí dày đặc.
“Chuyện bên này đã xong rồi, ta cũng nên đi giải quyết chuyện của mình thôi.”
Chuyện của hắn ta ư? Chuyện gì?
Như Phong hơi nhíu mày nhưng không hỏi. Đông Phương Thanh Huyền không quay đầu lại, nói tiếp: “Bảo mọi người xốc tinh thần lên, mau chóng quay về thành… Chỉ nửa canh giờ nữa Bảo Âm sẽ dậy, chút nữa còn phải đưa con bé tới Bao Lặc Ô.”
“Vâng.”
Lòng Như Phong chìm xuống, gật đầu, mãi cho đến lúc lên đường quay về rồi cũng không hỏi thêm gì nữa. Nhưng dù Đông Phương Thanh Huyền có tỏ vẻ thản nhiên thế nào, tùy ý ra sao, gã đều biết, thực ra hắn ta rất lưu luyến Bảo Âm - tiểu nha đầu mà hắn ta đã nuôi từ lúc mới lọt lòng.
Một người độc ác bao nhiêu thì khi yêu thương cũng sẽ đậm sâu bấy nhiêu, Đông Phương Thanh Huyền là người như thế. Hắn ta hận kẻ thù của mình, còn đối với người mà mình yêu thì không thể độc ác nổi. Cho dù người ta có hiểu lầm hắn ta ra sao, Như Phong vẫn một mực tin tưởng vào mắt mình.