Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Mang thai con của gia! (8)


trước sau

“Gia, ngài còn gì sai bảo ạ?” Khuôn mặt Triệu Tôn vô cảm, giọng điệu lạnh nhạt, “Mang tới cho gia.”

Nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng, Trịnh Nhị Bảo cảm thấy tò mò, “Bánh hoa2hồng này ngon vậy sao? Gia đã thích thì để nô tài sai nhà bếp làm, cần gì phải ăn đồ cũ đã nguội lạnh chứ?”

Bộp một tiếng, quân cờ trong tay Triệu Tôn8lại đặt xuống bàn cờ.

“Rất khó ăn.”

“... À” Trịnh Nhị Bảo á khẩu, không trả lời được. Đầu óc cậu ta u mê, lúc cảm thấy hiểu ý hắn, lúc lại thấy hoàn toàn6không hiểu.

Không thể đoán được tâm sự của vị gia này. Cậu ta chuẩn bị lui ra ngoài thì lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Triệu Tôn:

“Ngươi lui ra ngoài, gọi Trần3Cảnh đến đây.” Ánh sáng từ lửa than chiếu lên khuôn mặt Hạ Sơ Thất, rất ấm áp. Nàng híp mắt lại, ngọn lửa rực rỡ khiến nàng lóa mắt. Đá chậu than một5cái, nàng nằm lên giường, gần như vô thức cẩm quyển “Thanh Nang thư” bị quẳng trên giường lên, phủi bụi một chút rồi lật tờ đầu tiên ra. Tình huống quái lạ xuất hiện... Vẫn là quyển sách đó, nhưng mỗi khoảng trống trong sách đều bị người đọc dùng những hàng chữ Khải mạnh mẽ để phê bình, chú thích. Nàng nhớ rõ mấy ngày trước không có, hoặc nói cách khác, những dòng này được viết trong ba ngày này.

Không ngờ con người kia cũng biết giữ lời đấy chứ.

Nếu là trước đây, nàng chắc chắn sẽ kích động cực kỳ, đầu tiên là phải nghiền ngẫm kĩ càng quyển “Thanh Nang thư” này. Nhưng lúc này nàng còn chẳng muốn đọc lấy nửa chữ, chỉ nhét xuống ván giường, ngón tay cũng không muốn cử động.

“Mở cửa ra!”

Một tiếng quát uể oải ở bên ngoài kho củi truyền đến, là một giọng nói quen thuộc. “Hữu Tướng quân, việc này... Điện hạ đã dặn dò...” Giọng thị vệ hơi chần chừ. “Láo toét, lời của tiểu gia mà còn không nghe nữa sao? Ta có việc gấp tìm Sở Thất. Nhanh nhẹn lên! Chậm một chút thì các ngươi biết tay.”

“Vâng, tiểu công gia.” Đôi mắt vốn đang nhắm của Hạ Sơ Thất từ từ mở ra.

Mọi người thường nói, ý nghĩa của cuộc đời là ở sự giày vò. Hạ Sơ Thất nghĩ cái sự giày vò này phải chia thành giày vò nhiều và giày vò ít. Còn cuộc đời nàng, thật không khéo, rõ ràng là thuộc loại bị giày vò nhiều. Mai Tử truyền lợi của nàng rối, cuối cùng cũng coi như đã kéo một người khác đến để nàng giày vò.

“Biểu muội, độ này muối sống thư thái quá nhỉ?” Nguyên tiểu công gia từ trước nay không nói được mấy lời hay ho.

Hạ Sơ Thất dĩ nhiên cũng là người không để bản thân chịu thiệt. Liếc nhìn Nguyên tiểu công gia mặc áo lụa hoa ngọc thụ lâm phong, mặt mày tỏa ra khí chất phong lưu, khóe miệng Hạ Sơ Thất khẽ nhếch lên, biểu cảm bình tĩnh, “Ta nói này biểu ca, hai chữ lương tâm này viết như thế nào, chắc huynh cũng quên rồi nhỉ? Mệt cho ta lúc nào cũng nghĩ tới chuyện súng đạn trong Thần Cơ doanh, còn huynh thì sao? Nếu ta không cho người gửi lời, chắc huynh vẫn chưa đến nhỉ?”

Nguyên tiểu công gia ngoắc tay với bên ngoài, mắt phượng liền cong cong: “Ngô Tử, mang rượu ngon thức ăn ngon vào cho ta.”

“Vâng, Hữu tướng quân.”

Nương theo tiếng trả lời vang dội, một tên lính gầy còm, tay chân nhanh nhẹn liền mang vào một hộp cơm ba tầng bằng gỗ muồng đen, trải miếng vải hình thoi ra giữa giường, rồi bày thức ăn trong hộp ra. Một đĩa lạc, một con vịt nướng bóng nhẫy, một đĩa thịt bò hầm, một đĩa tai lợn, còn cả hai cái chén lớn cùng một vò rượu trắng.

Nguyên tiểu công gia là người thẳng thắn, không quá để ý nhiều lễ tiết. Ngồi xuống đối diện với nàng, mỗi người ngồi một đầu giường, ở giữa là miếng vải để đầy thức ăn, với tay lấy củ lạc cùng tai lợn ngồi ăn uống với nàng trong kho củi. “Uống!” Hạ Sơ Thất cụng ly với hắn, “Người ta nói trên đời này, dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than ngày đông mới khó. Lúc ta nửa sống nửa chết thế này, huynh còn mang rượu thức ăn ngon đến thăm ta. Trong lòng ta thật cảm động đến phát khóc...”

“Đừng giả vờ nữa!” Nguyễn Hữu xua tay ngắt lời nàng, mắt phượng nhíu lại, “Một con lừa dễ bảo há chẳng phải là loại dễ đạp sao? Nếu không phải muội bảo Mai Tử nhắn cho ta rằng muội mới có phương án cải tiến súng đạn thì ta lại chịu phiên mang một đống đồ ăn đến thăm muội à?”

“Mẹ kiếp!” Hạ Sơ Thất thu vẻ mặt cảm động giả tạo lại, với tay gắp một miếng vịt quay non mềm, chấm vào đĩa đựng nước tương, đưa vào trong miệng nhai chóp chép, “Ta đây thật vất vả đóng bi kịch, huynh lại đứng đó giội nước lạnh. Không được, thật sự không được.”

Nhẹ nhàng hứ một tiếng, Nguyên tiểu công gia gắp một miếng thịt bò cho vào miệng, liền nhấp một ngụm rượu trắng, lại nói, “Muội thật không phải dạng người chịu an phận. Ta còn nghĩ Thập Cửu thúc bắt nạt muội. Nhưng đến thăm mới biết, muội sống thế này thì uất ức cái nỗi gì?”

Hạ Sơ Thất cầm một củ lạc lên, dí vào mặt hắn ta: “Xí xí xí, đợi huynh đến nhặt xác thì mới là uất ức hả?” Nguyên tiểu công gia há miệng, bắt được củ lạc, liền ngậm vào trong mồm. Thơm thật. Có thể nói chuyện tử tế không?”

Hạ Sơ Thất vừa buồn cười vừa tức giận, “Không thể nói chuyện tử tế là huynh thì có ấy. Cái hay thì không nói, lại đi nói cái dở. Từ nay về sau, đừng nhắc đến người đó trước mặt ta.” Nguyên tiểu công gia cười khẽ, “À, đây là muội muốn phân rõ giới hạn với Thập Cửu thúc?”

Hạ Sơ Thất liếc mắt, “Huynh xem cái đức tính của ta xem? Chẳng lẽ không nên à?”

Nguyên tiểu công gia nheo mắt, ánh lửa bập bùng làm đôi mắt hắn ta thâm sâu thêm đôi chút. Hắn ta nhìn nàng, như thể
muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nở nụ cười vô cùng ngả ngớn, “Thôi, gọi ta đến có việc gì quan trọng? Ta thật là không dám tin là muội sẽ thay ta suy nghĩ chuyện súng đạn đầu. Muội mà tử tế vậy sao?”

“Uống rượu, uống rượu, đừng nói mấy chuyện mất vui này. Hôm nay chỉ uống thôi, huynh muội chúng ta bao giờ mới có thể ngồi uống cùng nhau nữa, thật không thể nói chính xác được.” Hạ Sơ Thất híp mắt lại, nghiêng người rót rượu cho Nguyên Hữu, cùng một cái, cười như hổ ly.

“Muội có ý gì?” Nguyên Hữu chau mày.

“Không có gì. Rượu ngon, thật sự là rượu ngon, ngon hơn cái rượu ngũ cốc nhiều.”

Đột nhiên buột miệng, Hạ Sơ Thất không hiểu sao lại nghĩ tới đêm uống rượu ngũ cốc bên bờ sông Thanh Hà, trong miệng có tư vị nói không nên lời. Nàng ngẫm nghĩ, nở nụ cười mỉa mai, ngửa cổ lên, uống một ngụm lớn: “Thật là sảng khoái” Rượu ở thời đại này ít nồng độ cồn, thật đúng uống chẳng dễ say. Nguyễn Hữu ngắm biểu cảm rầu rĩ của nàng, khuôn mặt đào hoa nở nụ cười rạng rỡ, “Ta nói này, uống rượu ở chỗ này thật đúng là có mùi vị đặc biệt, cảm giác như tiễn đưa tử tù vậy. Có hôm nay không có ngày mai, uống vào bụng cũng không biết có thể ra không, thật sự rất sung sướng.”

“Đồ thèm đòn!”

Hạ Sơ Thất liếc hắn, đột nhiên bật cười:

“Nhưng cũng đúng, ngài hôm nay coi như tiên ta đi.”

Nguyên tiểu công gia vừa bưng bát rượu lên miệng thì lại đặt xuống, khó hiểu nhìn nàng, “Biểu muội, hai ta phải nói rõ nhé. Mời muội ăn thịt uống rượu tám nhám thì biểu ca ta làm được, không thành vấn đề. Nhưng nếu muội ý đồ muốn bảo ta lén mang muội ra ngoài thì chắc chắn là không được. Nếu ta làm như vậy, Thập Cửu thúc sẽ lột sống da ta mất.”

Hạ Sơ Thất nhìn đôi mắt phượng xinh đẹp của hắn, lại nhét bát rượu nhét vào tay hắn, cười xấu xa, đột nhiên đổi chủ đề “Biểu ca, ta có chuyện muốn thỉnh giáo huynh.”

“Chuyện gì?” “Huynh tình nguyện để Thập Cửu thúc của huynh lột da, hay tình nguyện cả đời bất lực trong chuyện phòng theo Nguyên Hữu biến sắc, nhìn ra ngoài cửa, đột nhiên mở to mắt.

“Muội gài bẫy ta?”

“Đúng.” Hạ Sơ Thất gật đầu, trả lời cực kì dứt khoát, “Chén rượu ta rót cho huynh lúc nãy có độc Tân lang phẩn" độc nhất vô nhị do ta phối. Độc này mà trúng phải thì chẳng hỏng hóc chỗ nào, thậm chí còn cường kiện thân thể, để cho huynh hàng đêm không nhịn được mà muốn làm tân lang. Chỗ hỏng duy nhất là lúc huynh có muốn làm tân lang thì lại không thể lên được. Chậc chậc, điều này thật đau đớn, so với chết còn đau đớn hơn. Vì thế, biểu ca à, huynh cũng nên suy nghĩ câu hỏi của ta một chút đi. Cái nào thì thảm hơn?”.

Nguyên tiểu công gia ăn chơi ong bướm, yêu nhất là rượu ngon và gái đẹp.

Nàng chơi một chiều ác như thế, còn kinh khủng hơn giết hắn.

Hạ Sơ Thất hiểu hắn, nhưng hắn dường như còn chưa hiểu Hạ Sơ Thất, không hề ngờ kể từ khi hắn bước vào, nàng đã bắt đầu gài bẫy hắn rồi. Nghĩ lại, hắn mang đến rượu quý trong nhà, lại mang cả đồ ăn ngon đến, vậy mà lại bị nâng hạ độc? Đôi mắt xếch của Nguyên tiểu công gia đột nhiên hiện vẻ bực bội. “Sở Thất!”

“Biểu ca, huynh tuyệt đối đừng giận.”

Hạ Sơ Thất ấn vai hắn, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào mắt hắn rồi nói, “Chuyện này vốn rất đơn giản. Huynh đánh ngất tên lính quèn kia, ta đổi quần áo với hắn, thừa lúc trời tối ra ngoài cũng không ai thấy mà, đúng không? Ra ngoài rồi, ta sẽ cho huynh cách điều chế thuốc giải, Thập Cửu thúc của huynh không tìm được ta thì sẽ làm thịt huynh thật sao? Không thể. Huynh dù sao cũng là Hoàng tôn, cùng lắm là ăn vài quả đấm thôi. Ta đã tốt bụng suy nghĩ giúp huynh rồi. Chuyện nhỏ này không đáng để nổi giận, bực bội tổn thương gan, không tốt cho cuộc sống tình dục của đàn ông. Biểu ca, huynh bớt giận đi.”

Nguyễn Hữu nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng. “Còn bảo tiểu gia bớt giận nữa! Ta còn muốn làm thịt muội ấy chứ!”

Hạ Sơ Thất nhếch miệng cười một tiếng, vỗ vai hắn, thu tay lại.

“Tuyệt đối đừng. Xúc động là ma quỷ. Từ giờ trở đi, huynh hãy cầu nguyện ta sống lâu trăm tuổi đi, bằng không thì cuộc sống tình dục của huynh coi như xong rồi. Bởi vì ta dám chắc, ngoại trừ Sở Thất ta ra, trên đời này không có ai điều chế được thuốc giải “Tân lang phấn" đầu, tin không? Đương nhiên huynh có thể không tin, nhưng chuyện thể này không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất*, đúng không? Biểu ca?”

(*) Dù một chuyện có phần trăm xảy ra rất nhỏ, nhưng vẫn sợ nó sẽ xảy ra, nên phải làm tốt công việc đề phòng. Nàng nói thật nhẹ nhàng, nhưng khuôn mặt tuấn tú của Nguyễn Hữu càng lúc càng sa sầm, âm trầm liếc nhìn nàng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện