“Biểu muội, muội làm vậy mà được sao?” Hạ Sơ Thất nhếch môi cười vui vẻ, “Thật sự không thể được hơn. Huynh xem, trời còn chưa tối, hai ta vẫn có thể uống thêm vài ngụm. Biểu ca, coi như huynh tiễn biểu muội này đi. Từ nay chân trời góc bể, núi cao2sông dài...”
Nàng vốn đang cười hì hì, nhưng nói đến đây, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Nguyễn Hữu, nhìn kho củi tối đen này lại không thốt lên lời nữa, chỉ có thể bưng bát rượu lên, há miệng như đàn ông, dùng hết sức đổ rượu vào miệng, như thanh toán hết bực8bội của mấy ngày này bằng một bát rượu ngon. “Được, vậy uống thoải mái.”
Nguyễn Hữu thở dài một hơi, lại cùng nàng rót mấy bát rượu, một tay tựa lên vai nàng. “Biểu muội, Thập Cửu thúc của ta... cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi.”
“Đừng nhắc đến hắn.” Hạ Sơ Thất sa sầm6mặt, hung dữ nói xong, cùng với Nguyễn Hữu nhìn nhau một lát thì mới tươi cười, “Ta hiểu, ngay từ đầu ta đã đoán sai. Ta nghĩ Hoàng tử khắp thiên hạ đều yêu cái ngai vàng duy nhất trên đời. Nhưng chỉ có hắn khác biệt không yêu, hắn yêu thích cái gì3đây? Yêu mỹ nhân tự tay thêu bức tranh Thiên hạ thái bình, mưa thuận gió hòa" kia? Ha ha, vẫn là mỹ nhân hiểu lòng hắn, một bức tranh thêu đã thay đổi được càn khối đại cục.” “Biểu muội... Muội cần gì phải như vậy?”
“Ha ha, chẳng phải ta đang tám nhảm với5huynh sao? Bàn cờ này của hắn đánh thật đúng là tinh diệu. Tiến có thể công, lùi có thể thủ, ai cũng không có được sự cao minh của hắn. Nay vì mỹ nhân kia, hắn có thể dùng hành động thực tế chứng minh với cha hắn. Người xem, con trai người là ta đây hoàn toàn không thèm muốn vị trí của người. Con chỉ muốn thiên hạ thái bình, chỉ muốn muôn dân Đại Yến ta yên vui. Hai cái người bịa đặt chuyện bia đá nghìn năm để mị dân, tùy ngươi xử trí. Hơn nữa, một trong hai người đó còn là người mà con sủng ái, vậy mà con vẫn giao cho người. Nhìn xem, lòng dạ son sắt biết bao. Đương nhiên, chỉ cần hắn hơi khó chịu thì lúc nào cũng có thể dẫn quân làm phản. Lòng thiên hạ đã quy về phía Tấn Vương điện hạ hắn rồi. Nói không chừng còn thu được cả giang sơn và mỹ nhân vào túi ấy chứ? Ha ha, nước cờ hay!”
Nàng uống rượu, nói lảm nhảm.
Nguyễn Hữu thỉnh thoảng liếc nhìn nàng, “Muội thật hiểu thúc ấy nhỉ?”
“Ta hiểu cái quái ấy!” Hạ Sơ Thất bĩu môi, “Ta vốn chỉ nói linh tinh thôi. Đúng như huynh nói, ta là tử tù, dù sao cũng phải chết, cũng không sợ ai nói ta xen vào chuyện triều chính, phỉ báng quân vương. Nhưng mà biểu ca, cũng may khi còn bé huynh được nhận nuôi về Thành Quốc công phủ. Nếu huynh vẫn mang họ Triệu, nói không chừng còn nảy ra ý đồ đen tối kia, chiến đấu với Hoàng tôn ca ca của huynh, cũng muốn ngồi lên ngai vàng cũng nên ấy chứ? Ha ha.”
Nhìn nàng rót rượu, Nguyễn Hữu híp mắt, cứ như bị chạm đến một điểm nào đó trong lòng.
“Tiểu gia ta chỉ yêu mỹ nhân, không yêu giang sơn” “Thôi đi, lời đàn ông sao có thể tin?”
“Ái chà, dứt tình nhanh vậy sao?”
“Chưa từng có tình cảm, sao có thể dứt tình được? Cút đi.”
Nguyễn Hữu cười như không cười nhìn nàng, “Đừng tưởng tiểu gia ta không biết gì. Muội và Thập Cửu thúc... hai người không có chuyện gì thật sao?”
“Không có gì, không có chuyện gì thật.” Hạ Sơ Thất cười càng vui vẻ, uống rượu càng dứt khoát.
Nguyễn Hữu trầm mặc nhìn thẳng vào nàng một lúc lâu, đoạt lấy rượu trong tay nàng, nhếch môi.
“Thập Cửu thúc của ta... nói không chừng không phải là loại người mà muội nghĩ đâu?”
Khẽ “à” một tiếng, Hạ Sơ Thất cười, “Vậy hắn là loại người gì?”
Nguyên tiểu công gia cau mày suy nghĩ một chút, đột nhiên thở dài.
“Muội nói bức tranh thêu kia... Aiz, kể ra việc này cũng khá dài. Năm đó, Thánh thượng mới lên ngôi, vì muốn ban thưởng cho công thần nên đã gả công chúa nhà mình cho các nhà tử đệ công hầu, đồng thời cũng phối hồn cho đám cháu trai. Các cô gái kia cũng phần lớn đều đến từ các gia tộc có công. Lúc Thập Cửu thúc còn nhỏ, Thánh thượng cũng đã hứa cho đích nữ Đông Phương A Mộc Nhĩ nổi tiếng tài hoa mỹ mạo của nhà Đông Phương, hức, chính là Thái tử phi bây giờ làm đích phi của thúc ấy. Hai người này từ nhỏ đã biết mối hôn sự này. Mọi người cũng đều cho rằng đây là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp cho, sẽ là một mối nhân duyên tốt đẹp. Nhưng trong năm thành hôn, tam môi lục sính* đều đã xong một nửa...”
(*) Các lễ trong hôn nhân thời xưa của Trung Quốc.
Hiếm khi Nguyên tiểu công gia chịu nói rõ ngọn ngành như thế, Hạ Sơ Thất cũng nể tình yên lặng nghe. Nhưng nói đến đây, hắn dường như có điều cấm kị, líu lưỡi một lúc rồi mới nói, “Mọi việc lại đột nhiên thay đổi. Không hiểu có suy tính gì mà Thánh thượng lại gả cô nương A Mộc Nhĩ cho Thái tử, đúng, cũng chính là cha ruột của ta. À, sau đó, Thánh thượng lại chỉ hôn con gái út của nhà Đông Phương cho Thập Cửu thúc nhà ta. Cô nương kia cũng bạc mệnh, chưa về nhà chồng thì đã ốm không dậy nổi, sau đó bệnh chết trong nhà. Về sau Thánh thượng lại liên tiếp chỉ hôn ba lần. Những cô nương kia hoặc là chết một cách khó hiểu, hoặc là đột tử... Thánh thượng cũng sốt ruột, còn Thập Cửu thúc của ta thì lại chẳng hề nóng lòng về chuyện này. Hơn nữa, thúc ấy quanh năm chinh chiến bên ngoài, cũng không để ý chuyện hôn phối. Vì thế chuyện này mới từ từ gác lại, muội hiểu chưa?”
“Hiểu gì?”
Thấy hắn thần thần bí bí nhìn thẳng vào mình, Hạ Sơ Thất cong môi, “Nói xong rồi?”
“Xong rồi? Muội còn muốn biết gì?”
Hạ Sơ Thất vỗ đầu, cười xùy một tiếng, “Không muốn biết gì cả, chỉ là có chút cảm
thán thôi. Mỗi gia đình đều là một quyển kinh khó niệm, kể cả gia đình Hoàng gia cũng thế. Mấy vị Hoàng tử Hoàng tôn các người, nhìn thì ai nấy cũng đều cao quý, nhưng đến hôn nhân cũng không được tự chủ, thật đáng thương”
Có lẽ là do xúc động, Nguyễn Hữu nheo mắt, lại thở dài:
“Quả thật là như thế. Tiểu gia ta về sau chẳng phải cũng sẽ không được như y, cưới một cô gái mà ta còn chưa từng thấy mặt đó sao? Nhưng cũng may mà ta không giống Thập Cửu thúc. Ta đã nghĩ rồi, bên trong hậu viện của ta đã có rất nhiều mỹ nhân, ha ha, thoải mái vui vẻ lắm.”
Hắn cười một cách thoải mái.
Hạ Sơ Thất lại im lặng.
Ngắm gương mặt trước nay vẫn cao quý của Nguyên tiểu công gia, nàng cảm thán.
Con người này có lẽ cũng giống với nàng, vui thì cười, giận thì mắng, nhưng ẩn sau vẻ chơi bời lêu lổng là rất nhiều cảm xúc đau lòng không muốn người khác biết.
Không đúng, nàng đau đớn cái rắm. Hạ Sơ Thất lắc đầu thật mạnh, đong đưa bầu rượu, nhìn sắc trời bên ngoài, ở một hơi rượu.
“Rượu này thật không say lòng người.” Sau khoảng gần nửa canh giờ, sắc trời dần dần tối đi. Nguyễn Hữu ngồi trên giường gỗ dường như hơi mệt mỏi, duỗi lưng một cái, rồi mới chậm chạp đi ra, dẫn theo lên lính vẫn luôn cụp mắt đi theo, không dám thở mạnh mà xách hộp cơm bằng gỗ trông không hề tương xứng với hình thể của cậu ta, đi thẳng ra nơi buộc ngựa. Cửa kho củi lại đóng lại lần nữa.
Hôm nay Nguyên tiểu công gia cưỡi ngựa tới trạm dịch. Tên lính kia hình như vẫn chưa quen khống chế con ngựa mà chính cậu ta cưỡi. Thử nhiều lần mà cậu ta vẫn chưa lên nổi yên, còn phải nhờ Nguyên tiểu công gia giúp mới lên được. Ngồi trên lưng ngựa, cậu ta còn lắc lư đến mấy lần mới ngồi vững vàng. Nguyên tiểu công gia lại nói nhỏ với cậu ta vài câu về cách cưỡi ngựa, cậu ta mới thử quay đầu ngựa lại.
Hai người một trước một sau, cưỡi ngựa đi cực chậm. Bọn họ đi về hướng Thần Cơ doanh ở cổng phía Tây.
Chưa được bao xa, Nguyên tiểu công gia lại trầm giọng nói, “Bốn cánh cửa thành đều có Cẩm Y Vệ, muội cẩn thận chút.”
Tên lính kia kẽo mũ, khẽ hắng giọng, “Ta sẽ tránh họ, không để cho người khác nhìn ra sơ hở, huynh yên tâm đi.”
Tên lính này chính là Hạ Sơ Thất đã ve sầu thoát xác.
Nhưng nàng không ngờ người xui xẻo thì uống nước lạnh cũng sẽ tê răng. Nàng vừa nói xong chưa được một phút thì đã thấy phía trước có một đội mặc trang phục Cẩm Y Vệ đang đến. Người dẫn đầu mặc bộ đồ đỏ rực, dáng người cao to, từ xa đã khiến người ta thấy áp lực trong lòng.
Hạ Sơ Thất hốt hoảng.
Cẩm Y Vệ khác thì không đáng sợ như vậy. Nhưng nếu như gặp phải tên Đông Phương Thanh Huyền khó chơi kia thì không chắc.
Nguyên tiểu công gia cũng không ngờ trùng hợp như vậy, kinh ngạc đến nỗi chân đạp ngựa hơi chần chừ, “Chúng ta đổi đường đi.”
Hạ Sơ Thất khẽ rũ mắt xuống, cúi đầu, “Không còn kịp nữa rồi, giờ đổi hướng thì chỉ sợ sẽ càng khiến tên kia chú ý. Huynh bình tĩnh một chút, thể hiện vẻ nhiệt tình lả lơi của mình, hấp dẫn sự chú ý của hắn ta đi. Huynh yên tâm, biểu ca huynh đẹp hơn ta, hắn tất sẽ không để ý ta đâu.”
Nguyễn Hữu lẳng lặng mím môi.
Hạ Sơ Thất nói rất nhẹ nhàng, nhưng tay đang cầm cương đã cứng ngắc.
Chỉ nghĩ đến thủ đoạn của Phương Đông đại yêu nghiệt kia, trong lòng nàng đã thấp thỏm lo lắng. Nàng hiểu, một khi bị Đông Phương Thanh Huyền kia phát hiện thì tất cả kế hoạch hôm nay của nàng đều sẽ bị hủy hoại trong giây lát, chỉ e sau này có muốn bỏ trốn thì sẽ khó càng thêm khó.
“Kho củi cháy rồi!”
Đột nhiên, một tiếng hét như muốn rạch nát bầu trời đêm truyền tới.
“Mau qua đây, kho củi bị cháy rồi!” Lúc Hạ Sơ Thất quay đầu, chỉ thấy ở phía kho củi từng giam giữ nàng, từng đám lửa bùng lên tận trời, khói đen mù mịt, hệt như từng đám mây màu đỏ và đen, lập tức chiếu sáng nửa cái chân trời. “Thôi rồi, lính của huynh, Ngô Tứ..”
“Đành chịu.” Nguyễn Hữu cũng nhìn về hướng đó, “Đành coi như hi sinh vì nước.”
Ngọn lửa kia cực kì ảo diệu, cứ như muốn yểm hộ Hạ Sơ Thất bỏ trốn. Vào lúc nàng chỉ còn cách Đông Phương Thanh Huyền ba trượng, đoàn người ngựa của Cẩm Y Vệ lập tức quay đầu lại, chạy như bay về phía kho củi. Đông Phương Thanh Huyền không hề nhìn về phía nàng.
Tảng đá trong lòng Hạ Sơ Thất rơi xuống. “Ông trời có mắt. Biểu ca, nhanh lên! Bây giờ không đi thì còn chờ đến lúc nào?”
Kho củi vốn là nơi chất củi, bên trong giữ củi khô, một khi gặp lửa thì sẽ cháy kinh hồn. Gần như chỉ trong giây lát, ngọn lửa đã nuốt chửng toàn bộ kho củi, thể lửa nhanh chóng ập ra, lùa sang hai phòng vách cạnh kho củi.
“Mau xách nước đến!”