Cố A Kiều đúng là rất xinh đẹp. Nếu nàng là đàn ông, gặp cô nương xinh đẹp như thế thì có khi cũng rung động. Nói thật, để một mỹ nhân như vậy chôn vùi ở Hồi Xuân đường, tìm một người đàn ông chất phác sống nốt quãng đời còn lại, quả thật lãng phí tài nguyên mỹ nữ.
“Được rồi, trở về kinh thành, hy vọng ước mơ của muội thành sự thực, tìm được một vị lang quân như ý.” Nàng trêu ghẹo A2Kiều, lại hỏi nàng ấy chuyện tìm chỗ trọ trong huyện Ba. Đang nói đến mức cực kỳ vui vẻ thì chợt, có một người đột nhiên xông đến từ ngách hông, tông mạnh vào Cố A Kiều. Nơi này vốn đông đúc, Cố A Kiều cũng không để ý, nhưng vừa liếc mắt thì lại nhìn thấy túi tiền người kia cầm trên tay.
Đây là của nàng ấy mà!
Sờ vào trong ngực một chút, nàng ấy hổ to.
“Bắt trộm! Sở Thất, tên kia trộm túi tiền8của muội!” Hạ Sơ Thất quay lại nhìn, chỉ một cô gái mảnh mai chạy cực nhanh trong đám đông, “soạt soạt soạt” mấy bước đã bay qua hàng bán táo, dọa người qua đường chạy nhốn nháo bốn phía. Nàng ta nhẹ nhàng như yến, chạy thành thạo điêu luyện, vừa nhìn đã biết thân thủ chuyên nghiệp.
Công phu của tên trộm vặt cũng không tồi. “A Kiều, về khách điếm chờ ta.”
Nếu là người khác, Hạ Sơ Thất chắc chắn không rảnh để ý đến6chuyện này. Nhưng Cổ A Kiều thì khác. Chưa kể tới những ngày nương tựa người ta ở Hồi Xuẩn đường, chỉ bằng tình cảm “tha hương gặp cố tri” thôi, vậy nàng nhất định phải quản.
Vừa nghĩ, nàng vừa đuổi theo.
Cô nương kia chắc không ngờ có người đuổi kịp nàng ta, chạy qua một khu phố khác, bước chân liền chậm lại. Mà con người Hạ Sơ Thất, đánh nhau không được, bản lĩnh cũng không có nhiều, nhưng chuyện chạy nhanh thì cực kì3lành nghề. Lúc nàng chạy sức lực bộc phát rất mạnh, tốc độ cũng nhanh, người lại nhẹ nhàng, ba vọt năm nhảy đuổi theo, cũng vừa vặn nhìn thấy bóng dáng người kia chui vào một cái hẻm.
Hạ Sơ Thất đảo mắt nhìn, liền vòng qua đường.
Lúc trước nàng đã đi dạo quanh đây hồi lâu, đã quen với địa hình. Đi đến lối bên kia chặn đường, ẩn nấp trong góc tường, nàng liền thấy cô nàng kia ước lượng số bạc trong tay, chậm5rãi đi tới. Hạ Sơ Thất nhếch miệng, tranh thủ lúc nàng ta không để ý, quét chân một cái khiến nàng ta trượt ngã.
“Ai?”
Đổi thành người khác thì nhất định không thiếu một cảnh ngã sấp mặt.
Nhưng cô gái kia nhanh nhẹn tránh ra, sau đó liền quét một chưởng.
Quả là cao thủ! Hạ Sơ Thất giật mình, tránh được chưởng kia, tóm lấy vai nàng ta. “Ngươi là ai?” Cô gái kia hỏi một cách lạnh lùng, thúc khuỷu tay phản kích.
“Trộm tiền người khác, chết không yên lành!” Hạ Sơ Thất tấn công thất bại, lại túm lấy cánh tay nàng ta. Nhưng võ công người này không tồi, tránh được dễ dàng. Có lẽ thấy Hạ Sơ Thất chỉ là một tên nhóc con, nên nàng ta cười lạnh.
“Chỉ bằng người mà cũng dám đánh lén ta?”
“Đánh lén là ngươi! Cũng chỉ có mấy chiêu vặt vãnh!”
Hạ Sơ Thất cười khẽ, xoay eo một cái lộn ngược ra sau, lại quay người, nắm đấm liền đánh vào huyệt tế bên eo nàng ta. Nàng ta vừa kêu “a” một tiếng, một con dao bằng gỗ đào đã đặt trên cổ nàng ta.
“Đừng cử động!”
“Ngươi dùng chiêu thức gì?” Nàng ta choáng váng không tin nổi. “Chậc chậc, đại tỷ à, giết người không phải cứ chiêu thức đẹp là có tác dụng đâu!” Hạ Sơ Thất hờ hững châm chọc, một tay cướp túi tiền về, không khách sáo nhét vào trước ngực, trên mặt là vẻ đắc ý. Võ công của nàng không bằng người khác, nhưng khi còn ở đội đặc công, nàng học không ít chiêu thức giết người trực tiếp. Nhớ ngày đó, Triệu Tôn còn thua trên tay nàng, nói gì con nhóc này? Đương nhiên nàng hiểu rõ, nếu như không phải nàng ta chủ quan khinh địch, không để ý, thì nàng cũng không thể thắng được. Cô gái kia hừ một tiếng, thần thái cũng coi như bình tĩnh.
“Được, ta nhận thua, người cầm bạc đi là được.” “Đầu ra chuyện dễ dàng thế?” Nhếch miệng cười, Hạ Sơ Thất giơ chân đá nàng ta một cái, lại nói tiếp, “Quân tử yêu tiền, nhưng sẽ lấy bằng đường chính đạo. Ngươi trộm đồ của bách tính, sao dám nhận là anh hùng hảo hán? Nói thế nào cũng phải có lời cho thuyết phục chứ?”
Cô nàng kia tức tối hừ một cái, khinh bỉ liếc sang, “Bằng không thì sao, chờ chết đói hả?” “Trộm cũng có đạo đức, biết chưa?” Hạ Sơ Thất lười biếng hỏi, quan sát nàng ta thật kĩ.
Một bộ quần áo tối màu quấn chặt vóc dáng xinh đẹp của nàng ta, cằm tròn trịa, khuôn mặt trái xoan lại có vài phần lạnh lẽo. Xem ra nàng ta không chỉ là một tiểu mỹ nhân, mà còn là một mỹ nhân lạnh lùng giỏi võ. “Ngươi nhìn ta chẳm chằm làm gì? Còn muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi còn dám giết người trên đường sao?”
Hạ Sơ Thất thấy nàng ta
còn rất can đảm, trong lòng liên nảy ý, lưỡi dao chầm chậm di chuyển trên cổ nàng ta, từ từ di chuyển lên khuôn mặt nàng ta. “Ông đây dẫn người đi làm một vụ lớn, có hứng thú hay không?”
Cô gái kia mím môi, thoáng giật mình nhìn nàng, “Có ý gì?”
Hạ Sơ Thất cười gian xảo, ngoắc tay với nàng ta.
“Lại đây! Chuyện ăn trộm, phải nói nhỏ thôi.”
Hạ Sơ Thất vốn muốn một nước cờ đi hai bước.
Nếu cô gái này không đồng ý yêu cầu của nàng, nàng sẽ dùng cách mà trước đây dùng để đối phó với Nguyễn Hữu, hạ dược khiến nàng ta đồng ý mới thôi. Nhưng nàng cũng tin tưởng, sự việc hoang đường đến thế, trừ khi não úng nước, còn không thì cũng sẽ chẳng có ai tùy tiện đồng ý.
Nhưng mà sự thật là, bản thân nàng mới là một kẻ ngu xuẩn. Chờ đến khi nàng thuật lại toàn bộ “kế hoạch kĩ lưỡng” về việc hai người làm sao để cùng dùng kế điệu hổ ly sơn, trộm tiền đám quan lại trong dịch quán với cô nương này, thì người ta lại không hề do dự mà đồng ý ngay, vẻ mặt chẳng hề lưỡng lự, cứ như ăn trộm của quan phủ hoàn toàn chẳng có gì là lớn lao vậy.
Có phải quá phóng khoáng rồi? Đi cướp chính quyền cũng không phải suy nghĩ sao?
Nàng ta quá sảng khoái khiến Hạ Sơ Thất ngược lại cảm thấy không quá chân thực.
“Ta bảo này, chuyện lớn như thế, ngươi không cần cân nhắc một chút sao?” “Suy nghĩ cái gì? Không phải cũng giống đi cướp bạc sao?”
Người ta hỏi lại một cách nhẹ nhàng, Hạ Sơ Thất lại nhướng mày, “Ý của ta là, người bên trong dịch quản không phải quan lại bình thường. Chúng ta đi ăn trộm thế này, ngộ nhỡ không xong việc thì sẽ bị chém đầu đấy. Người đồng ý sảng khoái như vậy, trong lòng ta thấy không chân thực.”
Người kia nhìn lại, đẩy con dao đang kề bên cổ ra, trả lời một cách trào phúng. “Người sợ ngã không học được cách đi đường, người sợ chết không lấy được đầy bụng.” Hạ Sơ Thất nheo mắt, đang muốn tán thưởng “quả là hào khí nữ nhi giang hồ”, thì lại nghe nàng ta nói một câu nhạt nhẽo: “Còn nữa, chết rồi có gì không tốt?” Nghe xong lời này, Hạ Sơ Thất chợt hiểu ra.
Quả nhiên cuộc đời gian khổ. Hóa ra nàng gặp được người có thâm thù đại hận với quan phủ. Con người này có vẻ đã sớm muốn trả thù xã hội, nhưng lại không tìm được cơ hội. Nhưng nghĩ cũng phải, một cô gái nếu có hoàn cảnh sinh hoạt tốt, có thể ăn no mặc ấm, chẳng phải đều ở nhà thêu hoa, chờ tám kiệu lớn khiêng đi, gả đi hầu hạ phu quân sao? Nữ tử bình thường, có ai ra ngoài làm trộm, kiếm tiền trên mũi dao?
Đồng bệnh tương lân luôn luôn thân thiết. Thu dao về, Hạ Sơ Thất vỗ vai của nàng ta, “Cũng không dễ dàng, hai ta vừa đi vừa nói.”
Rất nhanh, cô gái kia liền kề với nàng mọi chuyện. Nàng ta tên là Lý Mạc, nhân sĩ phủ Ứng Thiên, vốn là con gái nhà quan, hai năm trước trong nhà gặp khó khăn, người nhà đều chết oan chết uống. Mà Lý Mạc do lúc ra đời mệnh phạm hung thần, chưa đến tuổi cập kê, bị bà nội ép đưa đến trong miếu, cắt tóc tu hành, nhờ vậy mới tránh được một kiếp.
Nàng ta còn kể, sắp đến ngày giỗ của người nhà, lúc này mới chuẩn bị về phủ Ủng Thiên tế bái. Hôm nay nhìn thấy Cố A Kiều trên đường ăn mặc trang điểm lộng lẫy, nhìn cách nàng ấy ăn mặc giống như tiểu thư nhà có tiền, lúc này nàng ta là mới nảy ra ý định trộm tiền của nàng ấy.
Nàng ta nói thật hay giả, Hạ Sơ Thất không có cách chứng minh.
Nhưng dưới cái nhìn của nàng, nếu mọi người đều là “nhị nữ giang hồ” thì thật hay giả đều không quan trọng.
Để tỏ lòng thành ý với đối tượng hùn vốn buôn mình, Hạ Sơ Thất tự nhiên cũng bịa ra một chuyện đau thương một mình cô độc trôi dạt khắp nơi như thế nào” cho Lý Mạc nghe. Không ngờ nàng không cảm động được mình, nhưng lại khiến Lý Mạc cảm động đến đỏ mắt, nghẹn ngào thút thít.
Hạ Sơ Thất trợn mắt.
Vị đại tỷ này, có phải đa sầu đa cảm quá không?
Nhưng hai người lập tức có điểm chung trên một phương diện.
Đó chính là cô độc.