Bỏ ra cả một ngày trời, Hạ Sơ Thất mới chuẩn bị kĩ càng đồ vật cho việc xông vào dịch quán buổi đêm. Ban đêm, ăn uống qua loa trong khách điểm xong, nàng dẫn theo Lý Mạc đến “Khách điếm Phượng Lai”, trả lại tiền cho cha con Cổ A Kiều.
Vốn nghĩ phải tốn công sức giải thích một phen, không ngờ cha con nhà họ Cổ không hề nhiều lời, không những không hề tức giận, ngược lại2còn có chút cảm kích, điều này khiến Hạ Sơ Thất hiểu thêm về tư tưởng đạo đức của người đương thời.
Vì để tiến hành động buổi tối, Hạ Sơ Thất và Lý Mạc đều thay quần áo nam.
Thời đại này, đàn ông ra ngoài làm việc đều thuận lợi hơn phụ nữ nhiều. Vì thế, nhìn Cổ A Kiều yểu điệu, Hạ Sơ Thất tử tể nhắc nhở nàng ấy, đường đi phủ Ứng Thiên xa xôi, gương mặt và8vóc dáng nàng ấy lại đẹp, lại không có năng lực tự bảo vệ mình, hoàn toàn là điều kiện khiến đàn ông phạm tội. Đi ra ngoài chỉ bằng ăn mặc đơn giản một chút. Nhưng dù nàng nói rách cả miệng thì cũng chẳng được gì, Cố A Kiều là lần đầu đi ra ngoài nên đi đến đâu cũng thấy mới mẻ, lại là con người thích ăn diện, thường ăn mặc khêu gợi, khiến Hạ Sơ Thất6trước khi rời khỏi khách sạn còn cảm thán.
“Lần sau mà còn bị bắt nạt, ông đây sẽ không quản muội nữa.”
Cố A Kiều không buồn, chỉ cười nhõng nhẽo:
“Huynh sẽ không mặc kệ muội đâu, ai bảo huynh là bạn muội chứ?” “Ái chà, muội còn ăn chắc ta nữa hả? Ai coi muội là bạn đấy?” Hạ Sơ Thất nhướng mày, hung hăng trừng mắt nhìn nàng ấy, rồi lại soi gương một lần nữa. Tóc nàng búi trên3đỉnh đầu, một thân áo vải thô hơi bị rách, trông thấy có mấy phần chí khí thiếu niên oai hùng.
“Không tệ.” Nàng rất hài lòng, chắc chắn mặc bộ đồ này sẽ không có sơ hở gì. “Xấu chết mất.” Cổ A Kiều vuốt khăn lụa, nhíu mày, lời nói đầy chán ghét, “Hai người muốn đi đâu? Ăn mặc như thế này, ai không biết còn tưởng đi ăn cướp?” “Đúng rồi, chính là đi ăn trộm.”
Hạ Sơ Thất5trêu đùa, cũng không dám nói rõ mọi chuyện với nàng ấy, chỉ đứng dậy vỗ vai Lý Mạc, quay lại cười với Cố A Kiều, “Nếu sáng sớm mai mà huynh vẫn chưa quay lại, muội cùng với lão Cố hãy lên thuyền về kinh, không cần chờ ta.”
Mặt trời mùa đông như máu đổ vào chân trời.
Huyện Ba là một thị trấn quan trọng phía Tây Nam của Đại Yến, trong huyện có hai trạm dịch. Một là trạm dịch Triều Tiên, ở bên trong Triều Thiên Môn. Một là trạm dịch Bạch Thị, ở phía tây huyện Ba Vì trưa mai Triệu Tôn sẽ từ Triều Thiên Môn lên thuyền về kinh sư, nên Hạ Sơ Thất đoán, tám chín phần hẳn sẽ ở trong trạm dịch Triều Thiên. Quả nhiên là như thế!
Nàng ở bên ngoài dịch quán, tùy tiện tìm một hàng rong nghe ngóng liền xác định được tin tức.
Lặng lẽ nhìn trạm dịch cách đó không xa, Hạ Sơ Thất tranh thủ trời tối, buộc con ngựa nàng cười từ phủ Cẩm Thành, còn có hai con ngựa mua ở chợ trên gốc cây hòe cách trạm dịch nửa dặm, sau đó nhíu mày dặn dò Lý Mạc.
“Nhớ kĩ lời ta nói, đừng có loạn làm bừa. Lát nữa người dẫn thủ vệ chạy đến đây, tuyệt đối không được cưỡi ngựa. Kim Vệ quân truy đuổi rất lợi hại, ngựa của ngươi không thể vượt được họ. Ngươi cứ chém đứt dây buộc ngựa, đâm vào mông ngựa để chúng chạy, truy binh nhìn không rõ lập tức sẽ đuổi theo, bằng thân thủ của người thì có thể chạy trốn dễ dàng...”
Nói nhiều như thế, Hạ Sơ Thất thật ra không muốn để Lý Mạc mất mạng theo nàng.
Cho dù nàng xảo trá tùy hứng, lại không biết xấu hổ, nhưng bên trong cốt cách vẫn là một người lính đặc công.
Điều này ảnh hưởng đến cách đối nhân xử thế của nàng, không làm được chuyện quá tàn nhẫn. Mà nàng sở dĩ muốn hẹn Lý Mạc cùng xông vào dịch quán, thật ra cũng chỉ muốn có người thay nàng “giương đông kích tây”, thu hút sự chú ý của thủ vệ, đồng thời để nàng thuận lợi vào trong tìm người thôi. Lý Mạc lạnh lùng nhìn nàng, không nói thêm gì, chỉ gật đầu. “Ngươi cẩn thận chút.”
“Được rồi.”
“Ta ở bên ngoài tiếp ứng ngươi.” Hai chữ tiếp ứng khiến Hạ Sơ Thất tìm lại được chút cảm giác “chiến hữu”, bèn vỗ vai Lý Mạc, giọng nói của nàng nhỏ dần, “Ngươi không cần tiếp ứng cho ta, như thế rất nguy hiểm. Một người dễ trốn hơn hai người. Nếu đến hừng đông mà ta vẫn chưa về, ngươi nhớ kĩ căn phòng kia có bao quần áo, còn một ít bạc, ngươi cứ cầm đi.”
Lý Mạc nhìn nàng, ánh mắt sâu hơn một chút.
“Được.”
Thời gian cấp bách, Hạ Sơ Thật không kịp nói nhiều với nàng ta. Mọi lời nhắn nhủ đều đã nói xong, tiếp theo chỉ có hành động. Hít một hơi, nàng nhẹ nhõm nhếch môi, túm lấy tay Lý Mạc, lấy hai quả “lựu đạn khói” từ trên yên ngựa xuống, nhét vào tay Lý Mạc, vẻ mặt nghiêm túc.
“Lát nữa dùng cái này dẫn thị vệ đi, thời điểm mấu chốt thì nó còn dùng để tự vệ.” Lý Mạc nhìn đồ trong tay, hiếm khi tỏ vẻ tò mò, “Đây là cái gì?” “Ngươi đừng hỏi nữa, châm lửa kíp nổ, ném xuống mặt đất, sẽ có khói đen xuất hiện, nhưng thời gian không dài, phải tranh thủ đấy.”
Thật ra trò này ở thời hiện đại không có gì kì lạ, chỉ là dùng diêm tiêu và vài nguyên liệu đơn giản làm bom khói, thật ra người hiện đại đều có thể tự mình làm. Đương nhiên làm lính đặc công, Hạ Sơ Thất chế ra sản phẩm tinh tế hơn người bình thường một chút. Bởi vì nguyên liệu hạn chế, nên không thể lợi hại được như loại dùng trong
quân đội. Nhưng mà với người đương thời, đây chính là thần khí. “Ngươi... biết làm cái này?” Lý Mạc vẫn sững sờ.
Hạ Sơ Thất buồn cười, vỗ vai nàng ta.
“Thứ ta biết còn nhiều, có cơ hội ta dạy cho ngươi, nhé? Giờ thì chuẩn bị đi.”
Lý Mạc híp mắt, “Được.”
Trạm dịch Triều Tiên cũng như trạm dịch Thanh Cương, bốn phía đều là tường đất cao, ngoại trừ của thành thì quả thật không dễ đột nhập. Có bom khói trong thời gian ngắn gây trở ngại tầm nhìn của thị vệ, chờ sương mù tản ra, truy binh cũng bị nàng ta lôi kéo, đương nhiên sẽ không phát hiện Hạ Sơ Thất trà trộn lúc khói dày đặc.
Lý Mạc quả thật là người có công phu không tồi.
Nàng ta lại gần cửa thành, lăn lộn mấy vòng, như ôm tấm trạng đầy thù hận mà hét to một tiếng “Bọn khốn các ngươi, để mang lại!” rồi quả quyết đốt bom khói trong tay, ném về phía cửa thành.
“Bà nó chứ...”
“Đây là cái gì? Khụ khụ!”
“Có thích khách, mau đuổi theo!”
Thị vệ tổng cộng có tảm tên. Tranh thủ lúc bọn chúng sặc khói vừa ho khan vừa mắng, Hạ Sơ Thất đã nhanh nhẹn lẻn vào trong thành, bám chặt vào tường thành để ẩn nấp, rồi thở phào một hơi thật dài. Bên trong trạm dịch đen kịt, cửa thành ngập trong tiếng hô hoán, từng bó đuốc lớn nhỏ nối nhau như rắn trườn. Phát hiện thích khách là việc lớn, gần như là tất cả thị vệ trực đêm lẫn lính tuần tra đều xông về phía cửa thành. “A di đà Phật, phù hộ Lý Mạc thuận lợi đào thoát.”
Mặc niệm một chút, Hạ Sơ Thất cấp tốc quan sát tình hình dịch quán.
Nơi này không nhỏ hơn so với trạm dịch Thanh Cương, Triệu Tôn ở chỗ nào, Lan Đần ở chỗ nào đây?
Nhìn từng dãy kiến trúc chữ thập ngang dọc, Hạ Sơ Thất không dám đánh rắn động cỏ, cứ mò mẫm trong đêm tối mà cẩn thận tìm kiếm trong dịch quán. Tìm Triệu Tôn rất dễ, chỗ nào kiến trúc cao lớn, có phong cách thì hắn nhất định ở chỗ đó. Nhưng nếu không phải cực kỳ cần thiết thì nàng không muốn nhìn thấy hắn, chỉ hy vọng có thể lén lút tìm được Lan Đẩn, nếu dẫn hắn ra ngoài được lại càng tốt hơn. Cho dù hiện tại không thể xác địch an nguy của hắn cũng tốt.
Một canh giờ trôi qua...
Hai canh giờ lại qua...
Bao động chỗ của thành đã sớm ngừng lại, bốn phía im lặng.
Thị vệ bên trong dịch quán không quá nghiêm ngặt như trong tưởng tượng của nàng, nhưng nàng hành động vẫn không quá thuận lợi.
Nàng không tìm được Lan Đần.
Trong hai canh giờ, nàng tìm kiếm một lượt trong dịch quán, nhưng đều không có người.
Trời ngày càng đen, càng ngày càng lạnh, lạnh từ ngoài vào tim. Bên trong dịch quán tối đen, thỉnh thoảng có thể thấy mấy thị vệ cầm lồng đèn đi lại, ngoài ra không có bất cứ động tĩnh gì. Bây giờ, nơi duy nhất nàng chưa đến chỉ có đình viện hình dáng độc đáo, yên tĩnh ở giữa trạm dịch.
Ngay từ đầu, nàng đã đoán đây là chỗ ở của Triệu Tôn. Chẳng lẽ hắn và Lan Đẩn ở cùng một chỗ? Nàng không dám chắc.
Trong bóng đêm đen nghịt, nàng cố gắng bình tĩnh lại, hai tay sờ mặt, cảm xúc lạnh buốt.
Dựa vào độ cảnh giác của Triệu Tôn, nàng biết xông vào từ cửa chính là điều không tưởng. Cũng may nàng đã sớm chuẩn bị, dùng đồ sắt tự chế thành một cái móc treo ba móc, cái trò này không thể vượt qua được tường thành cao lớn cùng nhiều thị vệ được, nhưng vào một viên nhỏ thì lại dễ dàng.
Cầm lấy móc câu, nàng cầm dây thừng thật chắc, ném móc treo lên tường.
Kẹp lại rồi! Kéo dây thừng thử lực một chút, Hạ Sơ Thất hài lòng cắn môi dưới, như con khỉ mà leo theo dây thừng tới đầu tường, lại nhảy xuống nhẹ nhàng, không phát ra tiếng động. Viện này rất lớn, phía tây nam khí hậu ấm áp, trong viện hình như còn có thể ngửi được hương hoa. Triệu Tôn xưa nay thích yên tĩnh, dù bên ngoài tuy phòng thủ nghiêm ngặt, nhưng đã vào trong được thì yên tĩnh vô cùng.
Cẩn thận đem móc treo giấu ở bụi hoa chỗ chân tường, nàng rón rén bước đi, vòng qua hành lang, bắt đầu xem xét sương phòng. Người trực đêm dường như đều ngủ gà ngủ gật, nàng tìm từ bên ngoài đến bên trong, không làm ra tiếng động gì, cũng không đánh thức ai.
Nhưng đã tìm khắp đông tây rồi, vẫn không tìm được Lan Đẩn.
Sau đó, chỉ còn lại phòng chính. Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đúng là không cài then. Nàng dùng hết mười phần kiên nhẫn để không phát ra tiếng động nào. Nhưng vừa vào phòng, nàng lại ngây ngẩn cả người Bên trong vẫn sáng đèn. Nói cách khác, người bên trong còn chưa ngủ. Trong lòng nàng cảm thấy lo lắng, lưng dán chặt vào bức tường đá cẩm thạch phía sau, chậm rãi quan sát.