“Đã nhiều năm mà nàng chẳng thay đổi gì cả, vẫn dụ dỗ ta như 3vậy, sau đó lại không chịu trách nhiệm với ta.”
Có s2ao? Lý Mạc thầm nghĩ: Ta đâu có chứ?
Nhưng nàng khôn0g thể nói được, cũng không muốn nói, thế là dứt khoát làm lơ0.
Cáp Tát Nhĩ cúi đầu liếc một cái rồi vội vàng di c3huyển ánh mắt, tự nói một mình.
“Nàng của lúc đó cũng không nói lí lẽ, còn rất tùy hứng. Mỗi lần nàng giận dỗi với ta, cho dù ta có dỗ dành kiểu nào, nàng cũng đều mặc kệ… Khi đó ta đã nghĩ là, sau này ít chọc nàng giận thôi, nếu không nhỡ có một ngày nào đó khiến nàng đau lòng rồi bỏ đi mất thì ta phải làm sao đây?”
“Ngươi làm gì vậy?”
“Ta đã nói rồi, không chịu được, nàng đừng cởi nữa.” Cáp Tát Nhĩ thở hổn hển.
“Không phải ngươi bảo ta không nói lí lẽ à? Không chịu được cũng phải chịu, ngươi cứ coi như đang chịu tra tấn là được. Ta không tin thế này còn khó chịu hơn là tra tấn.”
Trái tim Lý Mạc cũng đập nhanh hơn, giọng nói rất lạnh, dường như đang mất kiên nhẫn. Cơ thể Cáp Tát Nhĩ cứng lại, không dám tùy tiện cử động nữa, chỉ có thể lặng lẽ thở dài.
“Được rồi, dù sao ta cũng không dám trêu chọc nàng.”
“Hiểu được thì tốt.”
Nàng hừ lạnh, âm thanh sâu kín đó mang theo nỗi oán hận, dường như còn có thêm chút hờn dỗi, giống y như trước kia vậy. Nhìn giống như tức giận, nhưng thực ra là không.
Lòng Cáp Tát Nhĩ thắt lại, đau đớn giống như bị ong chích vào miệng, nhưng trong đó còn có cả sự ngọt ngào.
Tuy y không nhìn rõ gương mặt Lý Mạc, nhưng có thể từ giọng nói đó tưởng tượng ra được vẻ mặt của nàng khi nói câu đó. Chắc chắn lúc này khóe miệng nàng đang hơi cong lên, mắt đang híp lại, giống như vầng trăng cong cong, vừa sinh động vừa quyến rũ.
Cáp Tát Nhĩ bỗng nhiên dấy lên lòng tin, rằng trong lòng Mạc Nhi vẫn còn có y.
Cảm xúc mênh mông trong lòng cuộn trào, y cũng bắt đầu nói nhiều hơn.
“Mạc Nhi, ta biết trong lòng nàng vẫn còn oán hận ta. Nhưng những chuyện đó đều đã trôi qua nhiều năm như vậy, ta cũng nói ta đã già rồi… Chúng ta cứ dần già đi như thế này, tại sao không thể buông bỏ xuống chứ? Nàng xem, ta đã đợi nàng bao năm, ngôi vị vương phi để trống… Nàng cho ta thêm một cơ hội nữa được không?”
Lý Mạc không trả lời, nhưng động tác cũng chưa dừng lại.
“Đáng chết!”
Nàng không thể không tạm thời buông miệng ra, mắng một câu để trút giận.
“Đúng vậy, ta đáng chết.” Cáp Tát Nhĩ vội vàng nói tiếp.
“Ta không nói ngươi.” Lý Mạc trừng mắt giận dữ nhìn y, hơi thở cũng dồn dập giống như vừa cưỡi ngựa chạy mấy ngàn dặm.
Nhìn dáng vẻ Lý Mạc trong màn đêm, Cáp Tát Nhĩ thành thực “ồ” lên một tiếng, cười trêu chọc, “Vậy là nàng cảm thấy ta không đáng chết ư?”
“Ngươi có chết hay không thì liên quan gì đến ta?” Lý Mạc căm giận không thôi, “Nếu ngươi còn lắm mồm thì ta sẽ đẩy ngươi xuống đấy.”
“Tay nàng cũng bị trói lại rồi, không đẩy được.”
“Ta lười nói chuyện với ngươi.”
Lý Mạc mắng một tiếng rồi lại cúi đầu xuống.
Thế nhưng, trời quá tối, lúc trước bỏ nút thắt ra nên giờ phải tìm lại một lần nữa, điều đấy đối với Cáp Tát Nhĩ đang phải cố gắng chịu đựng sự giày vò mà nói cũng lại là một lần nữa phải trải nghiệm nỗi tra tấn đau khổ.
“Mạc Nhi, Mạc Nhi…”
“Mạc Nhi…” Y vẫn gọi hết lần này đến lần khác.
Cứ như vậy, quá trình cởi dây thừng càng trở nên dài dằng dặc hơn.
Không biết qua bao lâu sau, nàng mới tìm được vị trí và phương hướng phù hợp. Lúc miệng nàng mỏi nhừ, hàm răng cũng cùn đi, sắp không hít thở nổi nữa thì cuối cùng nút thắt dây thừng đang buộc chặt cũng được cởi
ra.
“Phù!”
Lý Mạc thở phào một hơi thật dài, nghĩ đến tội mình phải chịu, không biết là do hận Hạ Sơ Thất hay là nhịn thở quá lâu nên choáng váng, mà chưa kịp suy nghĩ gì, nàng đã cắn một cái thật mạnh ngay khi vừa cởi được dây thừng ra.
“A”, trên vách núi đá truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Cáp Tát Nhĩ.
Bị người ta cắn cho một cái đúng chỗ đó sẽ có cảm giác gì? Y hét đau xong liền vẩy mấy cái để nới sợi dây thừng lỏng ra, không kịp che lấy chỗ vết thương đã khom người xuống kéo cô nương yếu đuối ngã dưới đất lên, rồi xoay người đặt nàng lên trên tảng đá sau lưng.
“Cắn ta, hửm? Cắn hỏng thì phải làm sao đây?”
Lúc này đầu óc Lý Mạc còn đang ong ong, cũng cảm thấy hành vi trước đó của mình có chút hoang đường. Chẳng qua chuyện đã xảy ra, nàng cũng không thể nhớ lại động cơ lúc đó là gì. Chỉ cảm thấy hận y, hận y, chỉ muốn cắn chết y… cho nên nàng mới cắn.
Nay bị y truy hỏi, nàng hơi luống cuống.
Với hành vi quái dị khi nãy, giờ nghĩ nát đầu cũng không nghĩ ra được cái cớ nào hợp lí.
Vì không nghĩ được nên Lý Mạc liền không thèm nghĩ nữa.
Nàng ngẩng đầu lên, hất mái tóc đen quật cường nhìn y.
“Thích thì cắn đấy, ngươi muốn làm gì ta?”
Cáp Tát Nhĩ khẽ “ha” một tiếng, gương mặt lạnh lùng nghiêm túc bỗng nhiên trở nên dịu dàng, y giơ tay lên vuốt ve mái tóc rối loạn, ướt mồ hôi của nàng rồi cúi đầu xuống, đặt lên trán nàng một nụ hôn.
“Không làm gì cả, nhưng ta phải trừng phạt nàng, để nàng chịu tội một lần như thế.”
“Hử?” Lý Mạc có vẻ không hiểu.
Trong bóng tối, con ngươi sâu thẳm của Cáp Tát Nhĩ xẹt qua một tia sáng, trong giọng nói như cười như không mang theo thứ hàm ý xấu xa và tà ác, “Nàng cởi trói cho ta thế nào, thì ta sẽ cởi trói cho nàng như thế.”
“Ngươi…”
Mặt Lý Mạc đỏ bừng, tức giận trợn tròn hai mắt.
“Không phải ngươi có tay à?”
“Nhưng ta thích dùng miệng.” Cáp Tát Nhĩ dùng hai tay bóp chặt bờ vai, cúi đầu ghé sát bên tai nàng, khẽ hà hơi, nói rất nhỏ: “Bắt đầu từ đâu được nhỉ? Trời tối quá, ta không nhìn thấy, ừm, nghiên cứu sợi dây thừng này trước đã…”
“Khốn nạn!”
Cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của y ở bên tai mình, tim Lý Mạc đập nhanh không ngớt, cơ thể không ngừng giãy giụa, nhưng chân tay đều đã bị trói lại, đâu có thể giãy giụa được? Làm thế chỉ khiến y thêm hứng thú, càng thích trêu chọc nàng hơn.
“Ta cảnh cáo ngươi!” Lý Mạc cảm nhận được thân thể y cúi xuống, máu chảy trong thân thể tán loạn, gần như sụp đổ, “Ngươi không được làm bậy, nếu không, ta sẽ giết chết ngươi!”
“Muốn giết thì giết đi.”