Miệng Cáp Tát Nhĩ men theo sợi dây thừng trượt x3uống dưới, giọng nói ậm ừ.
Lý Mạc cắn c2hặt răng, uy hiếp, “Ngươi đừng tưởng ta không d0ám!”
Cáp Tát Nhĩ đột nhiên ngẩng đầu lê0n “Ta biết nàng dám, nhưng nàng sẽ không làm vậ3y. Giữa ta và nàng, nếu không hiểu nhau thì sao có thể chờ đợi nhiều năm vậy chứ? Mạc Nhi, ta đợi nàng, vẫn luôn đợi nàng. Nhưng ta đã làm hết chuyện có thể làm rồi mà nàng vẫn chưa chịu quay đầu lại.”
Y dừng lại một lát rồi tiếp tục than thở: “Trước đây ta đã nghĩ, nếu nàng tìm một người đàn ông rồi gả cho gã thì ta sẽ chỉ nhìn nàng, không đến làm phiền nàng nữa. Nhưng nàng nhìn lại nàng bây giờ xem, mặc nam trang mấy năm liền, rõ ràng là một cô nương yêu kiều nhưng cứ phải giả dạng thành đàn ông không có dục vọng. Nàng nói xem nàng như vậy có phải là càng khiến ta thấy nghiệp chướng nặng nề hơn không?”
“Ngươi có ra sao cũng không liên quan đến ta!”
Mặc kệ nàng giận dữ, Cáp Tát Nhĩ vẫn đè chặt lấy.
Y nghĩ kĩ rồi, dù làm gì cũng khiến nàng giận thì chi bằng thẳng thắn một lần.
“Trước đây ta đã từng nghĩ, cho nàng thêm chút thời gian, cũng cho mình thêm chút thời gian. Bắc Địch không sánh được với Nam Yến, cục diện chính trị ở Cáp Lạp Hòa Lâm không ổn định, còn cuộc chiến giữa ta và Ba Căn cũng chưa hề dừng lại. Ta không thể đi tìm nàng trong hoàn cảnh này để gây thêm rắc rối cho nàng được, chi bằng đợi chiến sự kết thúc, đợi ta nắm giữ được cục diện rồi dùng lễ hoàng hậu để cưới nàng, nhưng mà Mạc Nhi à…”
“Là nàng đến trêu chọc ta, là nàng bảo ta đưa đầu tới gặp. Hôm nay ta đã mang đầu đến gặp rồi, sao nàng có thể không thu nhận đầu của ta chứ?”
“Ai cần đầu của ngươi?” Nghĩ đến Sở Thất, Lý Mạc liền giận không có chỗ xả.
“Không, hôm nay ta muốn trao đầu của ta cho nàng trên chính vách núi này.”
“Người đừng có gây sự vô cớ!” Lý Mạc thở hổn hển, giọng nói ẩn chứa vẻ buồn bực ngượng ngùng, “Ta lấy đầu của ngươi làm gì? Ngươi mau buông ta ra, chúng ta ai đi đường nấy, từ đây không dây dưa…”
“Không được!” Cho dù Lý Mạc có nói tuyệt tình đến đâu thì người ôm chặt nàng cũng không chịu buông lỏng ra chút nào, hai cánh tay giống như cái kìm kẹp chặt lấy nàng, còn cái miệng tìm kiếm nút thắt kia dường như còn nóng bỏng hơn vài phần so với nàng trước đó.
“Mạc Nhi, ta không chỉ đưa đầu cho nàng mà ngay cả thân thể này cũng phải cho nàng.”
Giọng nói trầm thấp, khàn khàn của y mang theo ý đùa bỡn.
Lý Mạc sửng sốt một lát liền hiểu được ý trong lời nói của y.
Khuôn mặt nàng đỏ bừng lên, nàng giãy giụa.
“Ngươi mau cởi trói cho ta, nếu còn như vậy nữa ta sẽ giận đấy!”
“Không giận, ngoan nào, chẳng phải ta đang cởi trói cho nàng đấy sao?” Trong giọng nói của Cáp Tát Nhĩ mang theo ý cười, “Mạc Nhi, nàng không biết bao năm qua ta sống thế nào đâu, cũng không biết ta muốn thân thiết với nàng như thế này đến mức nào… Ta phải cảm ơn biểu muội đã cho ta cơ hội. Từ nay về sau, ta sẽ không để nàng rời xa ta nữa.”
“Sa Mạc… ngươi… buông ra…”
Màn cởi trói như giày vò này khiến Lý Mạc hít thở khó khăn, nói chuyện cũng có chút tốn sức, nhưng nàng không thể giãy giụa, chỉ có thể cắn chặt môi dưới, để cho y mặc sức làm loạn, trái tim như bị thả vào trong hồ nước ấm nóng, cả người lâng lâng, đầu óc quay cuồng.
“Thả ta ra… Sa Mạc!”
“Cuối cùng nàng cũng chịu gọi ta như vậy rồi.” Trong lòng Cáp Tát Nhĩ mừng như điên, cánh tay khẽ dùng sức ôm chặt lấy cơ thể nàng, “Mạc Nhi, mấy năm nay nàng phải chịu khổ rồi, sau này ta
sẽ bồi thường cho nàng.”
Lý Mạc điên cuồng hét lên, “Ai cần ngươi bồi thường? Buông ra!”
Cáp Tát Nhĩ cười “ha” một tiếng, như kẻ bị đoạt mất thần trí, còn kích động hơn bất cứ lúc nào, cũng vô cùng cố chấp. Y ôm chặt lấy nàng, chậm rãi thốt ra từng chữ một:
“Chính vách đá này đã khiến chúng ta kết thúc, giờ chúng ta lại bắt đầu từ vách đá này một lần nữa đi.”
Đầu óc Lý Mạc như bị sét đánh.
Cơn ác mộng trên vách đá năm xưa dường như vẫn còn quanh quẩn trong đầu nàng.
Suy nghĩ của nàng bất tri bất giác bay xa, nhưng lúc này miệng của y lại tìm được nút thắt, và cũng cắn vào nút thắt đó. Lý Mạc không ngờ Sở Thất đáng chém ngàn đao kia thế mà lại thắt ở chỗ giống với Cáp Tát Nhĩ, còn là nút chết nữa.
“Là nút chết, rất khó cởi.” Cáp Tát Nhĩ cảm thán, sâu xa nói: “Nhưng cho dù là nút chết thì chúng ta cũng phải cởi. Nếu không sao bắt đầu cuộc sống mới được?”
Hơi thở ấm nóng từ chỗ đó truyền tới, Lý Mạc không nghe rõ lời y nói lắm, đầu óc giống như thiếu khí, cả người giống như bay lên, nàng hít thở dồn dập, há to miệng ra, không nói một lời nào.
Còn người cởi trói cho nàng lại ậm ờ nói một câu.
“Nếu là cởi nút chết để đón mở đầu mới thì đương nhiên sẽ do ta đến hầu hạ nàng rồi…”
Trong đêm, hai bóng người dựa sát vào nhau, tiếng rên rỉ còn nức nở hơn cả tiếng gió núi, con chim đi kiếm ăn đêm đập cánh mấy cái rồi vút bay đi xa, không dám lại gần phá vỡ cảnh tượng ngượng ngùng này…
Trên vách đá gió đêm vẫn đang gào thét.
Chiến dịch ở Cư Dung Quan cũng bắt đầu
Khi Hạ Sơ Thất tính kế Cáp Tát Nhĩ chính là vì để chiến dịch này thuận lợi.
Nhưng, nàng chưa dám nói với Triệu Tôn.
Nàng hiểu quá rõ con người Triệu Tôn, chắc chắn hắn sẽ coi thường “mưu hèn kế bẩn” của nàng, nhưng nàng không cho là vậy, ở thời hậu thế, có một vĩ nhân đã từng nói, “Cho dù là mèo đen hay mèo trắng, chỉ cần bắt được chuột thì đều là mèo cả.”
Với sự việc lần này, nàng càng cảm thấy nó có lí.
Tất cả cũng đều tiến hành theo dự liệu của nàng.
Bắc Địch vốn muốn trợ giúp Phó Tông Nguyên giữ thành, nhưng trước trận chiến, chủ soái Cáp Tát Nhĩ lại mất tích. Trong doanh trại lại có một con diều giống như trước đó bay vào, trên con diều viết chữ: “Thái tử điện hạ của các ngươi đang ở trong tay ta, nhưng ta không phải là người xấu, chỉ cần quân các ngươi không tham dự vào chuyện nhà người khác thì đương nhiên y sẽ bình an vô sự, đợi thành Cư Dung Quan bị phá, ta sẽ đưa y trở về. Nếu các ngươi hành động tùy tiện thì… he he he, các ngươi biết rồi đấy.”
Thành phần bất chính đột nhiên xuất hiện khiến doanh trại Bắc Địch như rơi vào tình thế nước sôi lửa bỏng.
Rốt cuộc là ai đã bắt Cáp Tát Nhĩ đi? Không ai biết cả.