Trợ lý Tiểu Dương đi mua cà phê về, lúc này Từ Kính Hải đang chụp ảnh bên kia, sau khi phân phát hết cà phê cho mọi người liền tìm một chiếc ghế gần đó để ngồi thở.
Mọi lần Tô Mộng Nhiên đến phim trường hoặc địa điểm quay đều chuẩn bị chu toàn nước ngọt và cà phê mời mọi người sau đó liền chạy theo Từ Kính Hải.
Chính vì vậy mà mấy cái việc mua chuộc lòng người này chắc chắn không tới lượt anh phải làm.
Còn sếp hai mặt của anh cũng vì mải nghĩ cách từ chối khéo cô nên cũng không để ý tới anh.
Trợ lý của một người nổi tiếng như anh nhờ vậy mà có thể thành thơi được một chút.
Cả tháng rồi Tô Mộng Nhiên không tới, anh cũng sắp kiệt sức tới nơi rồi.
Đang nhắc tới Tô Mộng Nhiên, giây sau Tô Mộng Nhiên liền gọi điện tới.
“Alo chị Nhiên ạ, chị nói xem có thiêng không em vừa nhắc tới chị chị đã gọi điện tới.” Thấy Tô Mộng Nhiên gọi tới, trợ lý Tiểu Dương lại phấn chấn trở lại, giọng nói để lộ ra sự vui vẻ không hề che dấu.
Khác hẳn với người nào đó, cho dù trời có sập xuống cũng sẽ mỉm cười mà nói với ông trời rằng ‘ông làm tốt lắm’ của người nào đó khiến cho người khác không biết trong lòng anh ta thực sự đang nghĩ gì.
Nghe thanh âm của trợ lý Tiểu Dương, Tô Mộng Nhiên giữ cho mình chút ảo tưởng và niềm hi vọng rằng Từ Kính Hải nhắc tới cô, vội vàng kích động đến không điều chỉnh được giọng nói: “Là… là A Hải nhắc tới tôi hả? Anh ấy nhớ tôi sao?”
“Ờm… Cái đó…” Trợ lý Tiểu Dương nhất thời không biết phải nói thế nào.
Lúc nãy nói đừng có nhắc tới Tô Mộng Nhiên, là có nhắc tới hay là không nhắc tới đây.
Thấy thái độ do dự khó xử của Tiểu Dương qua điện thoại, Tô Mộng Nhiên liền biết câu trả lời.
Rõ ràng biết rõ mọi chuyện nhưng lại không nhịn được mà nuôi hi vọng.
Lần nào cũng thất vọng mà không chịu từ bỏ.
Không gặp Từ Kính Hải một tháng, mỗi ngày đều nhớ tới anh, mỗi ngày đều nhắc anh, không nhịn được nhắn tin cho anh, sợ người phụ nữ khác tiếp cận anh, trong đầu cô lúc nào cũng trăn trở một câu hỏi, anh liệu có nhớ cô một chút nào không, có cảm thấy trống vắng một chút nào không.
Lúc đó cô sẽ đạt được mục đích.
Cô theo đuổi anh lâu tới như vậy, đủ để nói ngàn lời yêu thương, đủ để thổ lộ trăm lời tỏ tình, nhưng lại chưa từng nhận được câu trả lời chắc chắn nào.
Anh cho cô cái cảm giác lúc nóng lúc lạnh, lúc xa lúc gần.
Không từ chối thẳng thừng nhưng cũng không nhiệt tình thái quá.
Lúc cô muốn từ bỏ anh lại bày ra cái bộ dạng dịu dàng như nước, một nụ cười của anh cũng đủ để cô tiếp tục cố gắng.
Cho đến bây giờ cô lại càng sợ một câu trả lời chắc chắn.
Sợ rằng bản thân đến cơ hội lại gần anh cũng không có.
“Thôi bỏ đi vậy.” Tô Mộng Nhiên thở dài một hơi: “A Hải có đang ở chỗ cậu không? Tôi nhắn tin không thấy anh ấy trả lời.”
Tô Mộng Nhiên nhắn tin hỏi Từ Kính Hải đã ăn trưa chưa nhưng không thấy anh trả lời, nhất thời sốt sắng liền gọi cho trợ lý Tiểu Dương.
Từ Kính Hải là người tham công việc, lại là nghệ sĩ nên chế độ ăn uống vô cùng khắc nghiệt, có lần lịch trình bận rộn quên cả ăn cơm, kết quả buổi quay phim hôm đó, anh không trụ được mà lăn ra ngất.
Tô Mộng Nhiên lo lắng phát điên, dù đang ở nơi xa cũng vội vội vàng vàng mua vé máy bay đến bệnh viện thăm anh.
Đại tiểu thư Tô gia đến bản thân mình còn lo chưa xong lại thức chăm sóc anh cả một đêm.
Còn video call cho dì giúp việc ở nhà học nấu cháo nguyên một ngày đem đến cho anh.
Cũng may bát cháo bị cháy nồi của cô vẫn được Từ Kính Hải đón nhận.
Tuy rằng không khen nhưng vẫn ăn hết bát cháo đó.
Cũng chỉ vì chút ít kỷ niệm ngọt ngào này, mà cô cố chấp đu bám bao nhiêu năm qua.
Trợ Lý Tiểu Dương nhìn qua chỗ của Từ Kính Hải, anh vẫn đang chuyên tâm chụp ảnh, khuôn mặt, thần thái, biểu cảm chỗ nào cũng không thể chê được.
“Anh Hải đang chụp ảnh tạp chí.
Hôm nay lịch trình kín lắm.”
“Vậy à.”
“Em hèm, lát em gửi chị mấy cái ảnh của anh