Lê Cảnh Nghi ở cửa văn phòng nghe được cuộc nói chuyện của Thẩm Thường Hi và Tô Mộng Nhiên.
Dù không rõ nội dung chính là gì nhưng đại khái là cô thư ký nhỏ của anh hôm nay có cuộc hẹn quan trọng.
Đây chẳng phải là cơ hội báo thù tốt nhất đây sao?
Lê Cảnh Nghi từ lúc Thẩm Thường Hi vào đây làm việc vẫn luôn biết cô gái này chưa từng có một phút giây thật lòng nào đối với anh, dạo gần đây còn không biết đang có kế hoạch gì, ra sức tán tỉnh công khai.
Anh cũng không phải ngốc mà không biết những chiêu trò đó của cô, càng biết đó hoàn toàn chỉ là muốn trêu chọc anh.
Mặc dù cô lố lăng cợt nhả lại hay bày trò nhưng trong công việc vẫn luôn làm tốt nhiệm vụ nên anh cũng chẳng để tâm nhiều.
Vẫn mặc cho cô làm loạn, chỉ cần không bày trò quá đáng thì đều có thể tạm chấp nhận được.
Tuy rằng biết cô chắc chắn không ưa người lãnh đạo như anh nhưng ít ra không quá ghét.
Sau khi tận tai nghe được những lời nói đó của Thẩm Thường Hi, tâm trạng đầu tiên của anh là tức giận sau đó là hụt hẫng.
Đúng vậy anh tức giận, thật sự tức giận.
Vì vậy mấy ngày liền cố tình lấy việc công báo thù tư, không chỉ giao nhiều việc hơn cho Thẩm Thường Hi, còn bắt cô liên tục tăng ca cùng anh đến tối.
Nhìn thấy bộ dạng cô đứng ngồi không yên, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ, anh cũng chẳng hiểu nổi bản thân rốt cuộc đã biến thành người hẹp hòi như vậy từ bao giờ, còn công tư không rạch ròi.
Lê Cảnh Nghi không khỏi âm thầm tự phê phán bản thân mình.
Phải chăng là vì là trong lúc sớm tối làm việc cùng nhau, Thẩm Thường Hi luôn bày ra bộ dạng ngoan ngoãn phục tùng nên khi tận tai nghe được lời này thật lòng của cô liền có cảm giác bản thân bị phản bội.
Cho dù là ai thì cũng tức giận như vậy.
Lê Cảnh Nghi liên tục tự tìm lý do cho những cảm xúc khó chịu mấy ngày hôm nay của mình lại nhận ra có lẽ trả thù như vậy hẳn là cũng đã đủ.
Anh không nên quá hẹp hòi đi so đo với một cô gái như vậy.
Vốn dĩ đã định buông tha cho Thẩm Thường Hi nào ngờ cô lại tỏ ra ân cần không đúng lúc, chạm đúng chỗ ngứa của Lê Cảnh Nghi.
Đây đúng là tự mình dâng đến miệng cọp mà.
“Ừm, quả thực có chuyện khiến tôi không vui.” Lê Cảnh Nghi đột nhiên bày ra bộ dạng bi thương, trong bụng không biết đã nghĩ ra chủ ý gì để hành hạ Thẩm Thường Hi.
“Cô nói xem nếu một người nhân viên, đối với cô một dạ hai lòng, trước mặt một kiểu sau lưng kiểu khác, lúc có cô ở đó thì tỏ ra nhiệt tình như nước, lúc không có cô thì lời nào cũng có thể nói.
Cô sẽ làm gì?” Anh chuyển hướng nhìn lên cô.
Ánh mắt sắc bén như có thể soi thấy đánh lòng người ta.
Nhưng bản thân Thẩm Thường Hi lại không nhìn ra được một chút dự định gì từ đôi mắt này.
Thương Hi cảm thấy lời này là đang hỏi xin ý kiến mà giống như hỏi tội vậy.
Nghe câu chuyện bóng gió của Lê Cảnh Nghi, Thẩm Thường Hi bỗng dưng cảm thấy chột dạ.
Vừa mấy hôm trước, cô cùng các nhân viên khác nói xấu anh không chớp mắt, không lẽ nào anh ta nghe thấy rồi.
Nhưng nếu như nghe thấy rồi.
Với tính cách của Lê Cảnh Nghi, không trực tiếp đuổi cổ cô đúng là có lỗi với tạo hóa, có lỗi với gương mặt lạnh lùng này.
Vì thế cho dù thế nào cô cũng không được sợ hãi, cho dù có sợ hãi cũng phải tỏ ra không sợ hãi, nếu không lại càng bị nghi ngờ hơn, cũng có khi Lê Cảnh Nghi chỉ là đang thử cô.
“Ai… ai… ai lại to gan như vậy chứ.
Giám đốc của chúng ta không những có năng lực làm việc, có trách nhiệm, đối với nhân viên cũng tốt, đãi ngộ lại càng không nói.
Nhân viên này đúng thật là không biết điều.” Thẩm Thường Hi cố gắng kiềm chế nỗi sợ len lỏi, ai ngờ cô đánh giá thấp trình độ khủng bố người khác của Lê Cảnh Nghi.
Mồ hôi con cứ tuôn ra như suối.
Thấy bộ dạng chột dạ của Thẩm Thường Hi, khóe môi Lê Cảnh Nghi khẽ cong nhẹ.
Thẩm Thường Hi càng nơm nớp lo sợ bao nhiêu, trong lòng anh càng thoải mái bấy nhiêu, thậm chí có chút hả dạ.
“Vậy còn cô thì sao?” Anh vẫn nhìn thẳng vào mắt cô.
Làm cho cô càng hoang mang hơn.
Đây không phải là giết gà dọa khỉ thì đâu mới là giết gà dọa