Lê Cảnh Nghi anh lần đầu biết tới câu nói ‘sắc đẹp mê hoặc lòng người’.
Lần đầu tiên vì một dáng vẻ nhìn thấy mỗi ngày mà mà rung động.
Có lẽ, mấy ngày hôm nay cùng Thẩm Thường Hi sớm tối cạnh nhau nên mới sinh ra cảm giác không đúng.
Mà những cảm giác này, đều xuất phát từ quen thuộc mà ra.
Mà một người ý chí kiên định như anh không thể để cho tình trạng này tiếp tục xảy ra được.
Nếu không sẽ vô cùng nguy hiểm.
Hôm sau, Lê Cảnh Nghi đi công tác ở Tam Thành.
Chuyến đi dự tính mất ba ngày.
Lần công tác này, Thẩm Thường Hi không đi chung với anh mà phải ở lại làm việc được giao đã hết ngày.
Nhưng càng tốt, một mình cô độc chiếm cả căn nhà, không phải nhìn sắc mặt của anh mà sống.
Không cho ăn cái nọ, không được làm cái kia, cũng không được về sau giờ giới nghiêm.
Người không biết lại còn tưởng cô đang tập dưỡng sinh, sắp đi tu tới nơi rồi.
Chiều tối sau khi từ công ty trở về, Thẩm Thường Hi hí hửng cầm hộp bánh kem vừa mua bỏ lên trên bàn, nôn nóng gỡ giấy bóng ra còn chưa kịp ăn thì trong nhà đột nhiên bị mất điện.
Thẩm Thường Hi không phải là kiểu người sợ bóng tối nên cô có thể bình tĩnh mà đứng lên tìm đèn pin.
Cô đi rất chậm lại cẩn trọng để không va phải bất cứ đồ vật nào quý giá.
Ai biết cái thùng rác hay chỉ là cái cốc nước trong nhà Lê Cảnh Nghi có giá bao nhiêu, nếu như vô tình chạm nhẹ cái, cẩn thận cô mất cả tháng tiền lương như chơi.
Vừa tìm được một cây nến ở trong chiếc tủ nhỏ.
Thẩm Thường Hi lại nghe thấy một tiếng động trên tầng hai.
Âm thanh giống như ai đó vừa đánh rơi một đồ vật gì đó.
Kỳ quái, Lê Cảnh Nghi đã đi công tác, trong nhà chỉ có một mình cô, vậy tiếng động vừa rồi là thế nào?
Chẳng lẽ trong ngôi nhà sạch không một hạt bụi này lại có chuột, chuyện này lại càng không có khả năng xảy ra.
Không để nỗi bất an đoán già đoán non quá lâu, Thẩm Thường Hi quyết định đi lên tầng hai ‘địa phận bất khả xâm phạm’ xem thử.
Dù sao Lê Cảnh Nghi cũng chưa về, trời biết, đất biết, cái nhà vô tri biết, cô biết.
Cô không nói ra thì anh ta cũng không bắt chẹt cô được.
Mò mẫm lên tầng hai, nỗi bất an trong lòng cô càng ngày càng lớn theo từng bậc thang.
Đến đây được hơn tuần, đây là lần đầu cô bén mảng lên trên này.
Vì cái hiệp ước chung sống bất bình đẳng kia, cho dù không đền ốm thì trước tiên cũng sẽ bị ánh nhìn lạnh lẽo của Lê Cảnh Nghi làm cho đông cứng.
Tầng hai dẫn lên trên cũng sạch sẽ không tưởng, cô bình thường không có lau chùi trên này.
Trong nhà có một người giúp việc đến đi đều không để lộ tung tích.
Không biết là nam nữ già hay trẻ, chỉ biết là mỗi lần cô về thì trong nhà đều sạch sẽ tươm tất đâu ra đó.
Còn riêng ngày nghỉ thì người đó sẽ không tới.
Trong đầu cô vừa nảy ra một suy nghĩ thì đèn lại được bật sáng lên hết.
Vậy là chỉ mất điện chưa đầy mười phút.
Thẩm Thường Hi thổi tắt nến trên tay đặt tạm lên thành cầu thang tiếp tục cuộc hành trình khám phá hang ổ của diêm vương mặt lạnh, vốn là cũng tò mò tiếng động vừa rồi là đến từ đâu.
Bước vào căn phòng nền xám lạnh lẽo không có động tĩnh.
Xung quanh đồ đặc được xếp vô cùng đơn giản, gồm có một chiếc giường đôi, kệ sách nhỏ, bàn để đèn ngủ, và một cái tủ đựng quần áo.
Mọi thứ dừng lại nhiều nhất ở chỗ sạch sẽ ngăn nắp, còn lại thì chính là nhàm chán.
Quá mức nhàm chán.
Cô vừa định quay lại, đánh chén nốt chiếc bánh kem kia thì bất ngờ bị thân ảnh của ai đó dừng sững chặn trước mặt.
“Cô đang làm gì ở đây vậy?” Thanh âm trầm thấp mà có chút khẩn trương của người đối diện nói với cô.
Trái tim Thẩm Thường Hi suýt chút nữa là nhảy ra ngoài.
Trời ơi, Lê Cảnh Nghi đã về nhà từ lúc nào.
Hơn nữa anh ta còn…
Còn không mặc áo!
Lê Cảnh Nghi nghe thấy tiếng bước chân, quấn khăn tắm đi ra, trên người vẫn