Thẩm Thường Hi không khỏi âm thầm tự phỉ nhổ chính mình.
Cô không biết nặng nhẹ ngồi đây tán thưởng anh bất chấp cho khả năng bị bắt nộp phạt cả đống tiền khi bén mảng tới khu vực riêng tư không được phép của anh.
Cô nói xong, kín đáo thăm dò thái độ của Lê Cảnh Nghi.
Cũng may, sau đó hình như anh cũng không quá khó khăn với cô.
“Công việc hoàn thành xong sớm nên tôi về sớm.” Bằng chứng là anh còn có kiên nhẫn để trả lời cô bằng giọng điệu bình thường.
“Chiều mai có tiệc rượu ở hội nghị triển lãm Triều Tây, cô sắp xếp rồi đi cùng tôi.” Anh nói tiếp, hoàn toàn không nhắc gì đến vấn đề nộp tiền phạt kia.
Thẩm Thường Hi như mở cờ trong bụng, cứ để mọi chuyện rơi vào quên lãng đi.
Cô đè nén cảm giác hạnh phúc hỏi lại: “Tiệc rượu này hạng A hay hạng thường ạ?”
“Hạng A.”
Tiệc rượu được chia thành tiệc hạng A, nơi tập trung của những doanh nhân nổi tiếng trên khắp đất nước và tiệc hạng thường, nơi tập trung của những tiểu thương buôn bán bình thường và một số công ty khởi nghiệp.
Nhưng nội dung chính vẫn là xoay quanh giao lưu và quảng bá sản phẩm của công ty.
Trên thực tế, để tổ chức ra một tiệu rượu hạng A, một là nhà kinh doanh nổi tiếng, hai là minh tinh.
Vì thế Thẩm Thường Hi cần phải hỏi cho rõ bởi nếu là tiệc rượu hạng A, thì sẽ phải chuẩn bị cẩn về trang phục dự tiệc ít nhất cũng phải trang trọng lịch sự hơn so với tiệc hạng thường chỉ đơn giản là một chiếc đầm quá đầu gối lịch sự là được.
“Vâng.
Vậy tôi sẽ chuẩn bị thật cẩn thận.” Cô nói xong, đứng lên định trở về phòng của mình.
Tất nhiên cô vẫn không quên một chuyện, len lén lấy chiếc bánh ga to đáng thương nằm trên bàn.
Cô rất cẩn thận để không làm Lê Cảnh Nghi ngứa mắt, anh ta mà ngứa mắt lên chỉ sợ sẽ thẳng tay vứt bánh của cô vào thùng rác.
Còn nhớ lần trước cô tặng bánh ngọt cho anh, không biết đã bị anh vứt ở xó xỉnh nào, đã vậy còn nói là cho người khác rồi.
Đánh chết cô cũng chẳng tin còn có người dám nhận bánh của anh.
“Cô đi đâu vậy?”
Kế hoạch mới đó mà đổ bể rồi sao?
Thẩm Thường Hi khúm núm cầm bánh bị Lê Cảnh Nghi phát hiện.
“Tôi… tôi đinh mang bánh vào phòng ăn.” Thẩm Thường Hi đứng nghiêm chỉnh thành thật trả lời, sau đó giơ ba ngón tay bảo đảm, bổ sung thêm câu: “Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ dọn dẹp sạch sau khi ăn, không để ảnh hưởng tới không gian chung đâu.”
“Cô định bày thêm những nơi nào nữa vậy.
Ăn ở đây đi.”
“…” Thẩm Thường Hi trố mắt kinh ngạc.
“Vâng.” Cô đáp.
Nói xong cô lại ngồi xuống ghế.
Có vẻ hôm nay tâm tình của anh tốt nên mới đột nhiên dịu dàng như vậy.
“Giám đốc… có muốn ăn không?” Thẩm Thường Hi cẩn thận mời anh.
“…” Lê Cảnh Nghi không nói gì, dùng ánh mắt ghét bỏ bố thí cho cô sau đó đứng lên đi thẳng lên tầng.
Haizz, cô lại nhầm rồi.
***
Phía trước tòa nhà Hàng Hoa đột nhiên xuất hiện một chiếc Bugatti màu đen bóng với biển số ngũ quý khiến ai nấy đi qua đều phải quay lại nhìn vài lần.
Biển ngũ quý lại thêm siêu xe đắt tiền, hẳn người ngồi trong đó phải vô cùng tầm cỡ.
Đúng lúc này một chiếc Porsche màu đỏ rực dừng lại, đỗ phía bên dưới chiếc Bugatti kia.
Trên xe, một mỹ nữ bước xuống.
Vóc dáng của cô vô cùng thon gọn, đặc biệt là nước da trắng nõn khiến người khác phải suýt xoa.
Bộ lễ phục màu đỏ rực trên người cô cũng phần nào tôn lên được nhan sắc tuyệt mỹ đó.
Thẩm Thường Hi đi xuống rồi lặng lẽ tiến lên chỗ cửa xe Bugatti vội vàng cúi nhẹ đầu rồi kéo cửa xe.
Từ bên trong Lê Cảnh Nghi bước xuống.
‘Cái cảnh này có phải hơi ngược đời rồi không? Sao lại để mĩ nữ thiệt thòi mở cửa cho đàn ông thế kia.’ Mấy bảo vệ gần đó thầm nghĩ.
Thẩm Thường Hi cùng Lê Cảnh Nghi đến vừa đúng lúc, sau khi đưa vé cho người canh cửa.
Lê Cảnh Nghi dùng ánh mắt lạnh lùng liếc qua mấy người kia rồi mới đi vào cùng Thẩm Thường Hi.
Hôm nay là dạ tiệc cao cấp nên mọi người ai nấy