“Cô vừa nói gì?” Cứ tưởng mình nghe lầm, Lê Cảnh Nghi hỏi lại.
“Tôi nói là tôi không muốn tiếp tục đóng giả làm bạn gái của anh nữa, tôi muốn kết thúc hợp đồng.” Thẩm Thường Hi không ngại nhắc lại ý định của mình.
Cô đã suy nghĩ kỹ rồi, không muốn là kẻ thế thân của người khác, càng không muốn chung sống với một người mình thích, nhưng người đó lại chẳng hề có tình cảm với mình.
“…” Lê Cảnh Nghi dường như vẫn chưa nghe rõ.
Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của cô, không giống như nói đùa lại cũng không có lý do gì để làm vậy.
Rõ ràng, sáng nay cô vẫn bình thường, sau một buổi tối đi ăn rồi nói chuyện với đồng nghiệp nào đó trở về lại đòi kết thúc hợp đồng với anh, rốt cuộc đã rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chắc chắn không phải chỉ vì mấy lời lớn tiếng anh vừa nói.
Nếu không, cô sớm đã không còn đứng ở đây.
“Lý do là gì?” Lê Cảnh Nghi giọng điệu bình thản nhưng đáy lòng là gợn sóng đang dần nuốt chửng lấy ruột gan anh.
“Chỉ là lý do cá nhân thôi.” Thẩm Thường Hi lấy hết sức bình tĩnh nói: “Tôi sẽ dọn đồ rồi giải quyết với anh vào ngày mai.
Hôm nay muộn rồi.
Anh nên đi ngủ đi.”
“Này.
Cô không định đứng lại giải thích rõ ràng à?”
“Thẩm Thường Hi!”
Không chờ Lê Cảnh Nghi nói hết câu, Thẩm Thường Hi ôm lấy trái tim muốn phát hỏa, một mạch đi thẳng vào phòng.
Buổi tối, dưới tác động vật lý của vạn vật, lại càng làm tăng chỉ số tim đập của cô.
Nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của anh dưới ánh đèn vàng mờ ảo, cô sợ đứng thêm một lúc nữa không kiềm chế nổi mà nhào vào anh.
Cô sợ cô sẽ hét lên rằng cô thích anh biết chừng nào, thích tới nỗi quên luôn bản thân mình.
Rõ ràng là không uống rượu, nhưng lại không thể tỉnh táo mà đối diện với anh thêm nữa.
Sau khi Thẩm Thường Hi đi, Lê Cảnh Nghi đứng như khúc gỗ, tâm trạng rối bời.
Cô đúng thật là càng ngày càng không có phép tắc.
Không phải trước đây cho dù có giả vờ, cô cũng ngoan ngoãn lắm mà.
Rốt cuộc điều gì đã khiến cho cô như vậy, Lê Cảnh Nghi càng nghĩ càng rối.
Thẩm Thường Hi em rốt cuộc muốn làm cái gì đây.
Em nói một câu không đầu không cuối bảo em muốn thôi việc, em bảo tôi có thể ngủ kiểu gì?
***
Sáng hôm sau, Thẩm Thường Hi dọn hành lý của mình xong, lúc kéo va li ra khỏi phòng đã nhìn thấy Lê Cảnh Nghi ngồi ngay ngắn ở phòng khách.
Bộ dạng vẫn thong dong như thường lệ, chỉ là khuôn mặt có mất đi vài thần khí, nhưng vẫn rất đẹp trai.
Cô lại nghĩ đến sau này sẽ không còn được nhìn thấy khuôn mặt ấy nữa, liền có thể tưởng tượng được những tháng ngày về sau sẽ khổ sở biết bao nhiêu vì nỗi nhớ anh.
Bởi đây là lần đầu tiên cô rung động trước một người con trai như vậy, lần đầu tiên biết yêu một người là gì.
Chỉ thật tiếc, tình yêu còn chưa kịp chớm nở đã phải vội dập tắt.
Nhưng mà dù khó khăn thế nào cô nhất định phải vượt qua.
Trong nhà giữa tiết trời mùa hạ vẫn lạnh lẽo vô cùng, Lê Cảnh Nghi vừa nhìn thấy Thẩm Thường Hi đi ra, bên cạnh cô là va li hành lý, khuôn mặt anh ngày càng tối sầm.
Thẩm Thường Hi nhanh chóng kéo va li đi đến gần, trên tay cô cầm một túi giấy nhỏ gói tiền.
Đây là số tiền đặt cọc mà Lê Cảnh Nghi đưa cho cô.
Cũng may cô cứ để dành, nghĩ tới lúc nào ích đủ tiền rồi tiêu sau nên vẫn chưa đụng tới.
Bây giờ phải đem trả lại hết, quyết định cùng anh không dây dưa gì nữa.
“Đây là số tiền anh đưa cho tôi lúc trước.
Tôi vẫn chưa động tới một đồng, bây giờ trả lại cho anh.” Thẩm Thường Hi khó nhọc cất tiếng, đặt bọc tiền lên bàn gần chỗ anh, một giây cũng không dám nhìn trực diện sắc mặt anh.
“Tôi sẽ không nhận số tiền này.
Cũng không chấp nhận chuyện hủy hợp đồng một cách vô cớ như vậy.”
Lê Cảnh Nghi đã suy nghĩ cả đêm hôm qua, anh vẫn không thể hiểu nổi Thẩm Thường Hi rốt cuộc vì sao lại đưa ra quyết định này.
Trước giờ anh vẫn luôn biết cô luôn chống đối với anh, tuy vậy vẫn nghiêm túc làm tròn trách nhiệm của mình, ít ra sẽ không bỏ dở công việc mà mình đang làm.
Anh cứ tưởng cô chỉ là đột nhiên tức giận chuyện gì, bốc đồng nói ra những lời không suy nghĩ, không ngờ hôm nay cô thật sự đã thu dọn đồ của mình.
Nhìn chiếc va li cùng bọc tiền trên bàn lúc này, lại càng làm lửa giận trong lòng anh như muốn bùng cháy.
“Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi.
Tôi muốn rời đi.
Tiền bồi thường tôi cũng sẽ trả lại cho anh sau.”
“Suy nghĩ kỹ rồi? Được.
Vậy cô nói cho tôi biết lý do tại sao cô làm vậ? Tối hôm qua cô cũng không giải thích rõ ràng.”
“Cô đừng nói với tôi là vì tôi quá