Thẩm Thường Hi vừa kéo va li đi được vài bước đã bị Lê Cảnh Nghi nhanh chóng dùng cánh tay kéo lại.
Trong phút giây tức giận đánh mất lý trí.
Lê Cảnh Nghi đã tóm được cô, thuận thế dồn cô vào tường, một tay kiềm chặt cằm cô.
Nhưng cho dù có tức giận, vẫn không quên dùng cánh tay còn lại của mình làm đệm che cho cô để cô không bị đập lưng vào tường.
Có lẽ đây chính là lần đầu tiên anh tức giận mất hết bình tĩnh như vậy.
Cũng chỉ có Thẩm Thường Hi mới khiến một người luôn bình tĩnh như anh trở nên điên cuồng.
Thẩm Thường Hi cảm thấy mơ hồ, đầu óc trống rỗng, phút chốc trước mặt cô lúc này chỉ có con người đen thẫm, cánh môi bị một thứ gì đó bao phủ lên, vừa mềm mại vừa ấm áp vừa ngọt ngào lại xen lẫn phẫn nộ.
Khoảnh khắc đó đến rất nhanh, cũng khiến cho cô dần mất đi hô hấp vốn có của mình.
Đến lúc hít thở cũng không thông, cảm thấy bản thân sắp ngạt thở tới nơi, mới ý thức được rằng nụ hôn đầu của cô, cứ vậy mà chôn theo sự tức giận của anh.
Nụ hôn kéo dài mãi cho tới khi cô dùng tay của mình liên tục đập vào ngực anh, vô cùng đáng thương cầu xin không khí anh mới buông ra.
“Anh… anh vừa làm gì vậy?” Cô một bên sững người đến kinh ngạc, một bên che miệng vừa bị anh đột ngột mạo phạm nói.
“Em… khoan hẵng rời đi, tôi có chuyện muốn nói với em.” Lê Cảnh Nghi trên mặt lúc này mới thoáng bối rối, tay xoa xoa tóc đề nghị.
Hai người sau đó bình tĩnh lại một chút.
Thẩm Thường Hi lấy lại hơi thở sau phút giây sững người.
Còn Lê Cảnh Nghi lấy lại bình tĩnh sau cơn giận dữ.
Nói đúng ra, chính là trong lúc nhất thời nóng giận, lại sợ Thẩm Thường Hi cứ thế mà đi, cũng không hiểu bản thân đã ngông cuồng tới cỡ nào.
Đến anh cũng không nhận ra nổi bản thân đang làm gì nữa.
“Thẩm Thường Hi!” Cả hai sau phút giây bối rối đến nghẹt thở, Lê Cảnh Nghi đột nhiên cất tiếng: “Tôi hình như có chút thích em rồi.” Giọng anh lớn hơn bình thường, giống như là sợ cô không nghe rõ.
“Mà không, tôi nghĩ là tôi đã thích em rồi, tôi cũng không biết cảm xúc này bắt đầu từ bao giờ.
Chỉ biết là nó càng ngày càng lớn, khiến cho tôi càng lúc càng không kiểm soát được bản thân.”
“Tôi vốn dĩ là người vô cùng ưa thích yên tĩnh, cũng không muốn cho bất cứ điều gì làm phá hỏng lịch trình của mình nhưng đối với em, tôi không hề cảm thấy khó chịu một chút nào.”
“Em nói, em không muốn giả làm bạn gái của tôi nữa.
Vậy thì chúng ta sẽ coi như không có hợp đồng đó.
Chúng ta có thể thật sự yêu nhau.
Em… đồng ý cùng tôi hẹn hò thật sự không?” Lê Cảnh Nghi nói xong một hồi, ánh mắt chân thành nhìn cô.
Ánh mắt đó thật khiến cho cô muốn lao vào ngay lập tức đến bên anh.
Nhưng cô biết cô không thể.
Anh nói lý do anh thích cô, rất nhiều nhưng những cảm xúc đó của anh, không giống như thích, mà là thói quen hơn.
Rồi những từ ngữ như là ‘yêu thích’ đó.
Có phải thật sự dành cho cô không, cô thật sự không dám chắc, cũng không dám tin tưởng.
Làm sao cô có thể tin được.
Trước đây cô tốn công sức theo đuổi anh bao lâu anh cũng không thích cô, còn rất nhiều lần nói lời tổn thương cô.
Vậy anh bắt đầu thích cô, có phải là từ lúc cô đóng vai người bạn gái mà anh yêu không có được thời đại học đó.
Anh coi cô như cô ấy, lầm tưởng cô là cô ấy, nên mới tỏ tình với cô không.
Anh là người như thế nào, tình cảm của anh có thể một sớm một chiều thay đổi như vậy được sao?
Nhận được lời tỏ tình bất ngờ như vậy, Thẩm Thường Hi đáng lẽ ra nên vui mới phải, nhưng với thân phận giả của cô hiện giờ, cô không thể mỉm cười mà đón nhận tình cảm của anh được.
Cô không muốn sau này bản thân phải hối hận.
Bởi dù sớm hay muộn, đến một ngày anh nhất định sẽ nhận ra, yêu thích cô chỉ là cảm giác tạm thời.
Thấy Thẩm Thường Hi im lặng một hồi lâu, trên mặt hiện lên trùng trùng tâm sự.
Lê Cảnh Nghi không dám dò đoán tâm ý của cô.
Anh muốn chắc chắn rằng cô sẽ suy nghĩ thật kỹ trước khi trả lời anh.
“Em đừng lo, tôi có thể cho em thời gian suy nghĩ.
Bây giờ em có thể rời đi cũng được, nhưng ít nhất đừng mất liên lạc với tôi.
Chuyện ở công ty tôi cũng sẽ sắp