Nhật Kí Cuộc Đời

Câu Chuyện Của Tuyết Trinh Phần Hai


trước sau

Lấy lại giọng anh nói :

- Chủ nhân số điện thoại này , bị tai nạn đáng cấp cứu tại bệnh viện x .

Chỉ nghe thấy tiếng huỵch một cái , đầu dây bên kia vẫn im lặng không nói gì .

- alô ! Alô ! Cô có nghe không ?

Một lúc sau điện thoại mới thấy tiếng trả lời :

- Vâng tôi nghe . Tôi sẽ tới ngay . Cảm ơn anh .

Một lúc sau , thấy một người phụ nữ ăn mặc xộc xệch và một người đàn ông chạy tới , anh đoán chứng đó là cha mẹ của cô gái , điện thoại của cô một lần nữa đổ chuông , đưa máy lên , chưa kịp nói gì anh nhìn thấy họ cũng đang gọi điện đưa tay lên vẫy ,

- Tôi ở đây ,

người phụ nữ chạy lại thở hổn hển hỏi :

- Con gái tôi sao rồi ?

- Cô ấy đang ở trong phòng cấp cứu . chưa biết tình hình thế nào .

Cánh cửa bật mở , bác sĩ bước ra , Người phụ nữ tóm lấy bác sĩ , vồn vã hỏi ,

- con gái tôi sao rồi ?

- Gia đình yên tâm , cô ấy đã qua nguy hiểm . đợi một chút người nhà có thể vào thăm .

người phụ nữ nước mắt rưng rưng nói :

- Cảm ơn bác sĩ , cảm ơn bác sĩ .

- Không có gì , cứu người là trách nhiệm của chúng tôi .

- Cô ấy đã không sao , tôi xin phép về .

- Cảm ơn anh rất nhiều , không có anh con bé đã mất mạng rồi . Cảm ơn anh rất nhiều .

Bà nắm tay anh rưng rưng nước mắt .

- Không có gì .

Cứ thế bẵng đi một thời gian ,

- Này cô bé ! Hình như chúng ta gặp nhau
ở đâu rồi thì phải ?

- Này anh ! Câu này xưa rồi , muốn làm quen thì nói câu khác đi !

- Không , trông cô quen thật .

- Xì . Tôi nhìn anh lạ hoắc lạ huơ , làm sao mà quen cho được . Cô kinh kỉnh đáp

Chợt có tiếng mẹ cô :

- Tuyết Trinh ! Con xách cái này cho mẹ nặng quá !

Cô và anh cùng quay lại nhìn . Chợt bà vui mừng kêu lên :

- Là cậu , tôi chưa kịp cảm ơn thì cậu đã đi mất . Cảm ơn cậu rất nhiều nếu không có cậu thì con bé nhà tôi đã chết rồi.

Tuyết Trinh nhìn anh , một kí ức úa về , cô há hốc miệng kêu lên :

- Là anh .

Mẹ cô không để ý đến thái độ của cô nói :

- tiện đây , cậu về nhà tôi , ăn một bữa cơm coi như tấm lòng của tôi , có được không ?

Ánh mắt anh nhìn cô âm trầm nó :

- Vâng , cung kính không bằng tuân lệnh .

- được vậy để tôi mua thêm đồ ăn

Tại nhà tuyết Trinh

- Cháu ngồi chơi uống nước với bác trai , để bác với em nó đi làm cơm

- Vâng .

- Cháu ngồi xuống đây !

Nói đoạn cha tuyết Trinh rót cho anh một chén trà , đẩy về phía anh nói

- Cháu uống nước đi !

- Vâng , cảm ơn bác .

- Cháu tên là gì ?

- Cháu là Tuấn .

- Cháu ở đâu ? Cháu ở Hưng Yên ạ .

- Nhà có mấy anh chị em ? Bố mẹ khỏe cả chứ ?

- Bố mẹ cháu mất sớm chỉ có mình cháu , cháu ở với cậu ruột từ nhỏ .

- Vậy sao . Bác xin lỗi đã làm cháu nhớ lại chuyện cũ ,

- Dạ không sao ạ . Chuyện cùng đã qua lâu rồi . Bác đừng suy nghĩ quá nhiều .

Truyện convert hay : Pháo Hôi Nàng Gả Cho Hào Môn Đại Lão

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện