…
Sau khi thẩm vấn xong Lương Đốn, Thẩm Thư tỏ ra rất hưng phấn, nói với Hứa Thiên Hoa: “Vụ lần này tuy không lập án nhưng chúng ta hãy cứ tự mình tiến hành điều tra, bởi chẳng may có sơ suất gì, dù to dù nhỏ cũng sẽ là cái tội.
Hiện tại tiến trình điều tra khá suôn sẻ.
Theo những gì chúng ta có được, mặc dù chưa có bằng chứng xác thực, nhưng có thể khẳng định, vào cái đêm mà Nguyên Bình Bình bay về nước, tại kho đông lạnh đã xảy ra một vụ án mạng.
Nhiệm vụ cấp bách hiện giờ, đó là tìm ra người bị hại hoặc thi thể của người đó.”
Hứa Thiên Hoa đáp: “Theo lời khai của Lương Đốn, tôi mạnh dạn suy luận như sau, đêm hôm đó đã xảy ra một vụ án mạng được lên kế hoạch từ trước, sau đó hung thủ nhanh chóng xóa bỏ dấu vết.
Do kế hoạch rất hoàn hảo nên đến nay vẫn chưa phát hiện ra thi thể nạn nhân.
Sau vụ việc, hung thủ lại sắp đặt một kế hoạch để dọa đuổi Lương Mãn Thương.
Đây là một vụ mưu sát có chủ đích, hơn nữa lại không để lại dấu vết.
Nếu không phải Nguyên Bình Bình vô tình nhìn thấy trên không trung, có lẽ vụ án này sẽ mãi mãi không bị bại lộ.”
Thẩm Thư tán đồng mà nói: “Suy luận của cậu rất hợp tình hợp lý, cũng rất lô-gic.
Đến nay, hung thủ vẫn chưa biết chúng ta đang điều tra về vụ án, chúng ta ở trong tối, hết sức có lợi.
Tiền Văn Đích là một nút thắt mới của vụ án, cậu hãy tìm cớ để tiếp cận hắn ta, đừng để lộ mục đích thực sự của mình.
Cứ việc tiết lộ thông tin Lương Đốn sa lưới cho hắn ta biết, nhằm lấy danh nghĩa điều tra về vụ ẩu đả giữa hai người, để xem ý tứ hắn ta ra sao.”
Hứa Thiên Hoa tuân lệnh rời đi.
Sau đó Thẩm Thư lại tìm đến tôi, kể cho tôi nghe về tiến triển của vụ án, nói: “Vụ án hiện tại vẫn chưa được công khai, mấu chốt là ở việc vẫn chưa tìm thấy thi thể nạn nhân.
Trong thông báo gần đây của các đồn cảnh sát về những trường hợp người mất tích, đều không có liên quan tới công ty Nguyên Thị, và cũng không có dấu vết của sự tử vong.
Về cơ bản có thể khẳng định gia đình của nạn nhân vẫn chưa báo án, hoặc là đã báo án ở ngoài tỉnh.
Tôi đã cho bố trí Hứa Thiên Hoa đi điều tra xung quanh, còn mình sẽ cố hết sức để tìm ra manh mối của người bị hại.”
Tôi đáp: “Chúc mừng các anh, cuối cùng cũng có chút manh mối, đúng là có công mài sắt có ngày nên kim, không biết là tôi còn có thể giúp được gì cho các anh?”
Thẩm Thư nói: “Điểm mấu chốt nhất, bắt buộc phải có sự tham dự của cô.
Hiện tại tôi có chút hoài nghi, tại sao thủ phạm lại chọn ra tay ở một địa điểm dễ bị phát hiện như kho đông lạnh? Nếu như chọn một nơi mà ma không biết quỷ không hay, chẳng phải sẽ an toàn hơn hay sao.
Kế hoạch giết người trong kho đông lạnh dù được lên rất cẩn thận, nhưng dù sao cũng không phải là tuyệt đối, hung thủ khó thể tránh khỏi sự nguy hiểm nhất định.”
Tôi tư duy một lát, bỗng một ý nghĩ đáng sợ nảy lên, đáp: “Kho đông lạnh là nơi hoàn hảo để phi tang xác và xóa bỏ dấu tích, trong kho đông lạnh của nhà họ Nguyên còn có cả xưởng gia công, máy nghiền thịt, máy xay thịt,… Mỗi ngày số lượng chế phẩm làm từ thịt được gia công lên đến hàng tấn, nếu muốn nghiền nát thi thể của một người, là việc hết sức dễ dàng.”
Thẩm Thư nói: “Mấy ngày trước, sở trưởng đã nghỉ hưu của sở cảnh sát bang Connecticut ở Mỹ, ông Lý Xương Ngọc, đã đến Trung Quốc để làm diễn giả.
Tôi đã hai lần tiếp xúc với ông ấy và được nghe kể về một vụ án do chính ông ta đảm nhận, hung thủ vụ đó đã dùng máy nghiền gỗ để nghiền nát xác của nạn nhân.
Cuối cùng phải dựa vào những mảnh vụn nhỏ của móng tay và một