…
Nguyên Bình Bình không thể ngờ rằng, vụ án mạng mà cô tận mắt trông thấy từ trên không, đã đưa anh trai mình vào chốn lao tù.
Mã Kinh Lược, Hứa Thiên Hoa chỉ huy đội hình sự đến bắt giữ Nguyên Điền và Tiền Văn Đích.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Nguyên Bình Bình toàn thân run rẩy, mắt ướt lệ nhòa.
Nguyên Điền tỏ ra chống đối, ra sức kháng nghị, thái độ vô cùng cứng rắn.
Thẩm Thư hỏi anh ta: “Anh có biết Viên Hiểu Hồng không?”
Nguyên Điền bỗng chột dạ, đáp: “Không biết.”
Thẩm Thư nói: “Hai người các anh đáng nhẽ không nên ở bên cạnh nhau.
Anh là phó chủ tịch đoàn Thanh niên của thành phố, là doanh nghiệp tư nhân xuất sắc được ủy ban thành phố biểu dương, là chiến sĩ thi đua trong ngày Quốc tế lao động.
Còn Viên Hiểu Hồng, ồ, tên thật của cô ta là Đường Diễm, là người ngoại tỉnh.
Trước khi vụ án xảy ra, cô ta là tú bà cầm đầu đường dây làm gái tay vịn trong một bữa tiệc đêm của hội nhà giàu ở thành phố này.
Anh đã từng bỏ ra một khoản tiền lớn để bao cô ta.
Vốn dĩ cô ta không hề hay biết thân phận thật của anh, chỉ tiếc là anh quá làm màu, rất thích xuất đầu lộ diện trên truyền hình, cuối cùng cái ánh hào quang trên đầu anh cũng bị cô ta trông thấy.
Cô ta vốn là một người vừa háo danh lại thích hưởng thụ, đến việc làm gái tay vịn cũng thấy vất vả.
Nếu được dựa vào bờ vai vững chắc của anh, thì cả đời này cũng không phải lo chuyện cơm áo gạo tiền.
Chỉ tiếc là tham vọng cô ta quá lớn, anh thì muốn rút khỏi cuộc chơi, còn cô ta thì muốn sán lại gần, cuối cùng buộc anh phải ra tay.”
Nguyên Điền cười một cách lạnh nhạt: “Anh cũng có khiếu sáng tác truyện đấy nhỉ.”
Thẩm Thư nói: “Bản lĩnh của anh cũng lớn đấy.
Anh đã đi điều tra và biết được thân thế phức tạp của Viên Hiểu Hồng, bố mất sớm, Viên Hiểu Hồng sống cùng với mẹ.
Sau khi mẹ cô ấy tái hôn được vài năm thì cũng mất.
Bố dượng cô ấy sau đó lại tiến thêm bước nữa, nên có thể coi bố mẹ nuôi của Viên Hiểu Hồng không khác gì những người lạ.
14 tuổi cô ấy đã bước ra ngoài xã hội, cắt đứt mọi liên lạc với gia đình.
Vì thế anh biết, nếu cô ta có biến mất trên cõi đời này, cũng sẽ không có ai đi tìm cô ta.”
Thẩm Thư để ý, dù bề ngoài Nguyên Điền cố tỏ ra trấn tĩnh, song hai chân anh ta đã mềm nhũn, run rẩy từ lâu, chứng tỏ thâm tâm đang vô cùng sợ hãi.
Cậu cảnh sát mỉm cười, nói: “Muốn khiến cho một người biến mất hoàn toàn trên thế gian này, e là không ai có thể làm tốt hơn ông chủ xưởng gia công và kho đông lạnh của công ty Nguyên Thị.
Một cô gái, thịt xương bị xay thành bã, chắc cũng không đến 50kg, đem trộn với hàng tấn thịt được công ty Nguyên Thị chế biến mỗi ngày, thì chỉ như một hạt cát trên sa mạc mà thôi.”
Nguyên Điền vỗ mạnh tay xuống bàn, cười một cách điên dại: “Hoàn hảo.”
Thẩm Thư cũng cười: “Quả thực rất hoàn hảo, phương pháp phi tang dấu vết này, có thể đưa vào giáo trình giảng dạy môn hình sự điều tra.
Máy nghiền thịt, máy xay thịt hiện nay chưa được liệt vào danh sách những công cụ được quản lý bởi cơ quan công an, cảm ơn anh đã nhắc nhở chúng tôi.”
Nguyên Điền hỏi: “Đội trưởng Thẩm, bằng chứng đâu?”
Thẩm Thư đáp: “Bằng chứng rõ ràng, lưới trời lồng lộng.”
Nguyên Điền nói: “Không có nhân chứng vật chứng, truyện của anh viết tuy rất hay, nhưng cũng chỉ đem vứt sọt rác.”
Thẩm Thư đáp: “Nhưng Tiền Văn Đích thì lại không cứng đầu cứng miệng được như anh.”
Nguyên Điền cười lạnh lùng: “Tiền Văn Đích chỉ là một tên trông kho, hắn ta làm sao nhìn thấy được gì.”
Thẩm Thư đáp: “Nhưng anh ta có thể chứng minh đêm hôm đó anh cùng một cô gái nữa đã lái xe vào trong kho đông lạnh.
Hơn nữa, để có thể mời được một phó chủ tịch hội Thanh niên, tấm gương lao động tiêu biểu như anh ngồi vào đây, chúng tôi đương nhiên đã có sự