Ngày hôm sau, cô được xuất viện.
Mọi thứ đầu diễn ra bình thường cho đến khi cô nhận ra điều gì đó.
"Tiêu Dương, Kim Thần, lên tầng đi, em có chuyện muốn nói."
Anh và anh trai cô cùng theo cô lên tầng, chọn góc khuất nhất, quan sát kĩ càng xung quanh, ghé sát đầu vào cả hai anh, nói nhỏ:
"Hai người có thấy ả kia rất giống với Mễ Na Na không?"
Hai anh chợt nhận ra.
Đúng thật, quả thật rất giống.
Mễ Na Na là người bốn năm trước đem giấu Tiểu Ly - chị dâu kiêm luôn em chồng của cô đi, ả ta cũng chính là người lợi dụng tiểu Y để có thể gả vào Mạc gia nhưng kế hoạch bị thất bại vì dự liệu nằm ngoài hiểu biết của ả.
Ả ta vẫn cố đeo bám Kim Thần gần như là mỗi tháng mỗi năm bằng cái chức danh "mẹ ruột" của tiểu Y.
Tuy bây giờ Phùng Tiểu Ly đã trở lại nhưng không nhớ được gì cả, ả ta muốn nhân cơ hội, lợi dụng trí nhớ chưa lấy lại được của Tiểu Ly mà đẩy cô ấy ra khỏi vị trí Mạc thiếu phu nhân để ngồi lên đó.
"Tên ả...rất có thể là Mễ Ni Ni! Có vẻ Mễ tổng muốn thâu tóm Mạc gia và nhà họ Phùng đây!" - anh lên tiếng.
Mễ tổng rất có khả năng là ba ả, người mới bị cô cho đánh sập công ty.
Nếu đúng là như vậy thì quả thật tham vọng của ông già này rất lớn.
Một khi thâu tóm được Mạc gia ở phía Bắc và nhà họ Phùng nắm vị trí trọng điểm ở khu vực Trung Nam thì khả năng có thể đánh bật Đình gia để leo lên vị trí tối cao là không khó.
"Nếu đã như vậy thì đừng đem ả ta ra tử hình vội, em muốn để cho chị em ả "tương phùng", cùng sống cùng chết!"
[...]
Mấy ngày sau về nhà, mọi chuyện chẳng thay đổi gì trừ việc anh ngoan ngoãn không động vào cô nữa, cô ăn ngon ngủ kĩ hơn nhưng...cân thì vẫn mãi chẳng tăng.
"Chồnggg! Em ăn nhiều như vậy mà chẳng tăng cân gì cả, có khi nào con của chúng ta không hấp thụ được mà bị suy dinh dưỡng không?"
Anh cũng chẳng biết phải làm gì cả.
Từ hồi lớp mười đến giờ anh chẳng thấy cô lớn lên, bao nhiêu năm kiểm tra