Kim Phi đang ngồi chán nản trong thư phòng của mình vì vừa bị Kim Thần mắng.
Kim Phi vừa tự cướp mất nguồn làm ăn của mình.
Chuyện là bà ngoại cô bảo rằng không được để cho Đình Thị đứng sau công ty đứng thứ nhất quá nhiều hoặc bắt buộc Đình Thị phải đứng thứ nhất nhưng cô vừa lỡ để công ty mình lập ra là The I.L.Y cướp mất vốn làm ăn của Đình Thị.
Chẳng lẽ cướp rồi lại đem trả? Nếu làm thế thì mọi chuyện rằng cô là người thừa kế Đình gia và cả việc cô là tổng tài của The I.L.Y cũng lộ hết.
Chính vì chẳng còn cách nào khác nên cô mới đi cầu xin anh họ mình đầu tư cho Đình Thị.
Thế mà anh cô thì sao? Không những không đầu tư cho cô mà còn mắng cô nữa.
Anh cô thật là.
Hồi còn học Trung học, anh cô chiều cô lắm mà giờ có vợ rồi chẳng quan tâm cô gì cả.
[...]
Mười bốn năm trước...
"Thần! Sao anh đi nhanh thế? Chờ em với.
Em chỉ đùa xíu thôi mà.
Anh~"
"Đừng đi theo tao nữa, thằng người yêu mày ghen giờ!?"
"Đã bảo nó không phải người yêu em!"
Kim Phi giậm chân, phụng phịu.
Kim Thần quay đầu lại nhìn cô.
Cậu đưa tay ra đằng sau, hướng về phía Kim Phi ở sau lưng mình.
"Đi không? Không nhanh lỡ xe mày đừng có kêu là tại anh đấy."
"Đi!"
Kim Phi cười tươi gật đầu đồng ý.
Cô lập tức nắm lấy tay Kim Thần, vui vẻ chạy theo.
Hồi đó cô có biết gì đâu.
Cô đâu có biết là "ai đó" đang đen mặt đứng ở trên tầng hai nhìn xuống mà khó chịu đâu.
Hồi đó cô cũng cứ tưởng là Kim Thần lại đồng ý cho cô nắm tay lâu như vậy cơ.
Nhưng cô đâu có ngờ, thằng anh cô nhìn thấy Tiêu Dương đang vui vẻ trêu đùa với chị dâu tương lai của cô ở trên tầng hai nên mới ghen tuông vớ vẩn để mà nắm tay cô làm Tiêu Dương ghen.
Hai kẻ này...Ấu trĩ!
Cô còn nhớ có lần cô cùng Phùng Tiểu Ly cùng che ô với nhau đi về, không biết Tiêu Dương và Kim Thần từ đâu chạy tới.
Hai người này rõ là muốn đi với em họ của người kia nhưng lại lấy cái lý do không thể nào hợp lý hơn cái lý do: "Thân con gái mà còn là em gái của anh, đi một mình không an toàn" này.
Bảo đi về cùng em gái nhưng thế quái nào suốt đoạn đường về nhà, cô và chị dâu mình đi cạnh nhau, ở giữa hai anh.
Đáng lẽ phải là Kim Thần đi cạnh cô còn Tiêu Dương đi cùng Tiểu Ly mới phải nhưng lần này lại khác.
Tiêu Dương đi cạnh Kim Phi còn Kim Thần lại đi cạnh Tiểu Ly.
Đúng là em gái chỉ là lý do thôi, vợ mới là chân lý.
Rõ là!
[...]
Cô nằm trườn lên bàn, nghĩ về thời trung học một lúc lâu thì cánh của thư phòng mở tung ra.
Phùng Tiểu Ly đang làm thư ký cho cô nên khi cô cần, đương nhiên sẽ phải có mặt.
"Phi Phi! Ai cho em ngồi như vậy?"
Tiểu Ly là một bác sĩ, việc thấy một thai phụ ngồi ở tư thế không tốt cho thai nhi như thế mà không nhắc nhở thay đổi là không chấp nhận được.
Phùng Tiểu Ly nhấc cô đặt lên giường.
Cô cũng chẳng làm gì được.
Cô nhỏ quá mà.
"Chị dâu, chị nói xem sao bây giờ anh hai lại không chiều em như ngày xưa nữa vậy?"
"Kệ đi, em quan tâm làm gì?"
"Quan tâm chứ! Thế bây giờ chị gọi Tiêu Dương thế nào?"
"Anh cả chứ thế nào?"
Úi giời! Xem ra anh cô còn chiều cô chán.
Nhưng sao cô lại chọn con bé này làm chị dâu của mình nhỉ? Sao cô lại thấy mọi việc làm của cô đang bị nghiêm trọng hóa lên nhỉ? Cô không thích ngồi kiểu này, cô thích nằm ra bàn cơ nhưng bà chị dâu của cô lại...Haizzz.
"Chị Tiểu Ly~ Em muốn uống sữa."
Cô nhìn chị dâu mình bằng ánh