Tiếng súng làm cô giật mình, quay ra nhìn về phía cửa sổ.
Một viên đạn đang bay vun vút về phía cô.
Cô nhìn thấy thế thì nhếch mép cười.
Kính cô trang bị cho căn nhà này là kính siêu cường lực loại đặc biệt, còn tốt hơn là loại kính ở thủy cung thì tới đại bác cũng gần như chẳng có cơ hội phá hỏng nó.
Đúng như dự đoán, viên đạn đang bay giữa không trung với tốc độ xé toạc cả âm thanh kia lập tức bị chặn lại bởi lớp kính kia.
Cô tới gần lớp kính.
Kính bị trầy một chút rồi này.
Gắt thật, tốc độ và hình dạng của viên đạn này cũng không phải dạng vừa đâu.
"Thần, chị dâu sao rồi?" - cô lấy máy gọi cho anh trai mình.
Đầu dây bên kia, cô nghe thấy tiếng anh bảo rằng chị dâu của cô đã an toàn thì lòng bớt lo lắng.
Nhưng có bao giờ anh cô dịu dàng với cô đâu.
Cô vừa gọi tên anh cô mà không có tiếng "anh" ở đằng trước nên ngay lập tức, cô lại bị anh cô mắng.
"Rồi thì anh Kim Thần! Được chưa?! Suốt ngày vợ! Vợ! Vợ! Biết thế ngày xưa em không thèm tìm vợ cho anh nữa.
Em anh vừa suýt chết đấy.
Chắc là anh cũng đoán ra là ai rồi phải không?"
Lần này, chắc chắn kẻ chủ mưu không ai khác ngoài Mễ tổng và đứa con gái còn lại của ông ta.
"Vợ~ Anh muốn hôn~" - Tiêu Dương lấy tay giật điện thoại ra khỏi tay Kim Phi, ném qua một bên, cúi xuống chu môi về phía cô, cùng với hành động chỉ tay vào môi ra hiệu.
"Được rồi, m...moa"
Cô kiễng chân hôn vào má anh.
Không đúng, sao...sao lại...!Cô rõ ràng là chủ định hôn vào mà anh mà bây giờ sao lại là môi? Cô định đẩy anh ra nhưng lập tức đầu cô bị anh giữ chặt.
Cô cắn mạnh vào môi anh.
Vẫn không thả ra.
Đầu óc cô bây giờ quay cuồng hết cả lên, anh thì lại đang vô cùng sung sướng.
Đã mấy hôm rồi anh không được trải nghiệm lại cái cảm giác này.
Cái cảm giác sung sướng, thang hoa lên tận chín tầng mây.
Trong lúc anh và cô vẫn đang tình tình tứ từ thì đâu biết rằng đầu dây bên kia vẫn đang tức giận, lặp đi lặp lại mấy câu nói khi vừa tắt máy:
"Phùng Tiêu Dương! Phùng Tiêu Dương! Đình Kim Phi! Đình Kim Phi! Chúng mày nhớ đấy! Đợi bao giờ vợ ta sinh đứa nhóc kia ra rồi, chúng mày sẽ phải ăn cẩu lương của bọn ta.
Nhanh thôi, cả đôi chúng mày!"
Không chỉ có Mạc Kim Thần đang ăn đầy một miệng cẩu lương thì tên sát thủ vừa bắn viên đạn kia cũng chịu hoàn cảnh tương tự.
Trời ơi, một cẩu độc thân hai mươi mấy năm trời chưa một mảnh tình vắt vai sao có thẻ chịu được cảnh này cơ chứ.
Tên sát thủ rầu rĩ bỏ đi.
Nếu mà còn gặp đôi nào như này nữa thì chắc bỏ nghề mất.
Thực ra, mọi thứ đều đã nằm trong suy đoán của anh.
Một công đôi việc, vừa giúp anh giải tỏa lại vừa khiến cho tên sát thủ kia phải đỏ mặt tía tai.
Tên sát thủ kia dù có người yêu thì chắc chắn lúc này cũng chẳng thể ân ái được huống hồ nhìn cái nghề kia là biết ế chổng vó cả ra rồi.
Đã thế cái hành động "quên" tắt điện thoại kia của anh lại khiến cho vấn đề trở nên lan tỏa ra rộng rãi hơn.
Anh vừa buông cô ra liền lập tức bị cô đẩy lên giường, nằm đè lên người.
Bàn tay nhỏ bé nắm lấy cà-vạt của anh, kéo cả nửa thân trên của anh về phía trước.
Gương mặt dễ thương có đôi môi đang nhoẻn cười và đôi mắt đầy vẻ thách thức.
Nói xem dù sao thì anh cũng chỉ là một thằng con trai bình thường như bao thằng con trai khác, hơn nữa đây còn là vợ anh, làm sao mà anh...chịu được khi mà vợ mình ngồi lên "điểm nhạy cảm" của mình cơ chứ.
"Lâu lắm rồi con này chưa được ở thế chủ động, anh xem...nếu em mà quay lại cảnh này của anh rồi đăng lên thì..."
Cô run người, sao...sao lại trùng hợp như vậy chứ? Sao mà anh đã...lên rồi?
Nhân lúc cô sơ hở, anh lật cô lại, giữ chặt hai tay của cô vợ bé nhỏ trên đầu.
"Thì sao nào? Vợ? Em nói tiếp thử xem~"
"Anh! Anh đừng có mà làm càn!"
Cô đỏ mặt.
Đây đã là lần thứ không biết bao nhiêu cô ở thế bị động rồi, thật bất công.
Anh đưa tay sờ vào cặp đù trắng nõn, thon gọn đang khép chặt giữa hai chân mình của cô.
Cả người cô run lên.
Không được, điểm nhạy cảm của cô chính là đùi!
"Đừng có mà quá đáng! Đừng tưởng em không biết điểm nhạy cảm của anh."
Nói rồi, cô dướn người lên, thổi phù rồi cắn vào tai anh.
Đầu lưỡi nhỏ không ngoan ngoãn mà liếm nhẹ vào tai làm anh rùng mình.
"Mèo nhỏ~ Em hư quá rồi đấy!"
"Hư? Chẳng phải người dạy hư em là anh sao?"
"Vậy ý em là muốn làm "trò hư"?"
"Anh đừng có mơ!"
Cô rút tay định đẩy anh ra nhưng tay anh càng giữa chặt.
Ngày xưa cô khỏe lắm cơ mà, sao bây giờ lại không đánh lại được anh cơ chứ? Chẳng lẽ là khi xưa anh giả vờ? Không ổn rồi.
Cô vùng vẫy, đá mạnh vào hạ bộ của anh khiến anh đau đớn buông tay.
"Em định dập tắt niềm vui của mình mãi mãi à?"
"Của anh thôi.
Nếu buồn em có thể tìm tiểu thịt tươi nào đó để giải tỏa.
Mà ham muốn của em đâu lớn như anh?"
"Em nói gì cơ? Thử nói lại xem?!"
Anh gằn giọng tức giận.
Tuy là đang đau đớn vô cùng nhưng làm sao một người như anh có thể để vợ mình "lộng hành" như vậy được.
Anh dồn cô vào tường.
Hình ảnh này đã xuất hiện từ lâu nhưng sao hôm nay trông cứ lạ lạ.
Cô đang đứng ở bậc thang gần cửa còn anh thì