Mùi sát khuẩn nồng nặc trong không khí nhưng việc thở lại không khó khăn mấy.
Cô lờ mờ mở mắt, trước mặt cô là trần nhà trắng muốt, bên tai là tiếng vận động của máy móc và cả tiếng nước nhọ giọt tách...tách...!từng hồi.
"Tỉnh rồi?"
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô.
Là ai đang nói?
Cô vất vả quay đầu sang nhìn theo nơi tiếng nói phát ra.
Là Mạc Kim Thần!
"Anh...?"
Chỉ nói một tiếng rất nhỏ thôi mà cô đã mệt đứ người, cơn đau lan truyền khắp cơ thể rồi.
Chỉ vừa nói một tiếng như thế mà hô hấp cô đã vô cùng khó khăn, nhịp tym loạn cả lên.
Cô không thể nói gì, chỉ rơm rớm nước mắt nhìn Mạc Kim Thần.
Sống cùng Kim Phi bao năm nay, chỉ cần nhìn Mạc Kim Thần cũng biết cô đang nghĩ gì.
"Con của em an toàn rồi...không phải lo lắng."
Trên mặt cô thoáng một nét cười nhưng sau đó lại là anh nhìn chờ đợi, Mạc Kim Thần im lặng hồi lâu rồi mới có can đảm cất tiếng nói:
"Tiêu Dương...cậu ấy cũng vậy, không sao đâu...!Bao giờ sức khoẻ em ổn định, anh sẽ đưa em đi thăm họ.
Ngủ một chút đi, đừng kích động nữa.
Mạc Kim Thần nói xong lập tức rời khỏi.
Đi tới trước cửa phòng phẫu thuật, nhìn lên đèn báo, im lặng.
Một lúc sau cất tiếng nói nhỏ.
"Phùng Tiêu Dương, cậu làm tôi tức rồi đấy! Bảo là yêu em tôi lắm vậy mà tại sao giờ nằm lì trong đó mãi không chịu dậy để mà chăm sóc vợ mình? Đã mười tám tiếng hơn rồi, sao cậu ngang bướng vậy? Em tôi lại khóc rồi, con của cậu khóc rồi sao cậu không dậy mà dỗ họ? Định đẩy hết cho tôi hả? Đừng hòng, mau mau dậy đi còn chăm sóc vợ con cậu nữa, tôi còn vợ tôi, không có thời gian làm công việc của cậu."
Đèn báo lập tức tắt, anh được đẩy ra, nằm yên bất động trên cáng.
"Cuối cùng cũng chịu xong rồi à?"
"Ừ, ổn rồi...nhưng mà nó...không biết bao giờ sẽ tỉnh lại, bị đập vào gáy nữa, làm ảnh hưởng mạnh tới não bộ.
À phải rồi Kim Thần, việc lần này...mày nói xem là ai gây nên?"
"Mễ Hoà.
Chết tiệt! Không biết Mễ Ni Ni đang ở xó nào nữa, lại để xảy ra những chuyện liên tiếp như này."
Đang nói chuyện với Nam Nam thì một y tá hồng hộc chạy tới, thở hổn hển.
"Mạc tổng, không xong rồi...!thiếu tiểu thư và tiểu thiếu gia của Kim Phi tiểu thư không ổn."
Mạc Kim Thần không thể dừng lại, lập tức chạy đi.
"Sao?"
Vị bác sĩ thấy Mạc Kim Thần liền chạy tới, lập tức nói:
"Mạc tổng, hai đứa bé sinh non quá, chỉ sợ không thể trụ được."
"Cứ theo lời tôi mà làm, đó chính là loại thuốc độc quyền của Đình gia nên chỉ là không được truyền ra ngoài thôi."
Mạc Kim Thần khi xưa cũng bị sinh non, thậm chí còn sinh sớm hơn hai đứa trẻ này tới mấy ngày, vậy mà vẫn có thể tiếp tục sống, Bảo Khanh Phi cũng là phải sử dụng qua thuốc này.
Mạc Kim Thần mệt mỏi ngồi thụp xuống ghế, hai mắt lộ rõ sự mệt mỏi.
"Mạc tổng, đã hai ngày nay anh không ngủ rồi, anh có cần sắp xếp giường để nghỉ ngơi không?"
Mạc Kim Thần lắc đầu rồi đứng lên đi về phòng bệnh của vợ mình.
Đẩy cửa ra, thấy Phùng Tiểu Ly vẫn đang nằm hôn mê bất tỉnh, Mạc Kim Thần đến bên, gục đầu xuống cánh tay nhỏ, mắt đẫm nước.
"Tiểu Ly...anh mệt quá...mệt quá..."
Mạc Kim Thần sắp điên tới nơi rồi, quá nhiều chuyện đang cùng diễn ra, không chịu nổi.
Phùng Tiểu Ly cảm thấy tay mình ướt ướt, mắt lờ mờ mở ra.
Hả? Sao Mạc Kim Thần lại khóc? Cái tên này bị làm sao vậy? Quen nhau mười mấy năm nay đây là lần đầu tiên Phùng Tiểu Ly thấy Mạc Kim Thần khóc như vậy.
"Sao khóc như thế? Đồ mít ướt..."
Câu nói này của Phùng Tiểu Ly khiến Mạc Kim Thần lập tức ngẩng đầu, mắt đỏ sọng nhìn Phùng Tiểu Ly.
"Tiểu Ly...!em tỉnh rồi! Khoan đã...đồ mít ướt...!A Ly, em nhớ lại rồi!"
Phùng Tiểu Ly gật đầu.
Mạc Kim Thần ôm chầm lấy vợ mình, vui sướng vô cùng.
Phùng Tiểu Ly trách móc:
"Dám lừa tôi kết hôn nhân lúc tôi không nhớ gì cả.
Mạc Kim Thần, gan anh đúng là gan trời!"
"Đúng rồi, đó là điều đương nhiên.
Không có gan lớn thì làm sao dám chuốc say Phùng tiểu thư."
Phùng Tiểu Ly trợn mắt:
"Đêm đó là kế hoạch của mày?!"
Mạc Kim Thần thản nhiên trả lời:
"Một phần thôi.
Là con nhóc đáng ghét Phi Phi bỏ thuốc chúng ta."
"Hmmm coi như là tạm tha.
Vậy