Mặc đồ bảo hộ và khử khuẩn xong, Mạc Kim Thần đẩy cô vào phòng bệnh.
Trong phòng, máy móc thiết bị nhiều vô kể.
Cô nhìn lên điện tâm đồ, nhịp tim anh vẫn con rất yếu, nhịp thở và huyết áp cũng vậy.
"Anh Kim Thần, Dương Dương có phải là đang dỗi em vì đã bỏ nó lại một mình cả năm trời không?"
Mạc Kim Thần nhìn Phùng Tiêu Dương rồi lại nhìn Đình Kim Phi, cất tiếng nói: "Nó không dám dỗi đâu, nó chỉ là sợ em sẽ lại đi mất thôi."
Cô cúi đầu: "Anh ấy sẽ tỉnh lại đúng chứ?"
"Sẽ."
Mạc Kim Thần buông một tiếng rồi cúi người nói với cô: "Phi Phi, bây giờ muộn rồi, em về phòng nghỉ, mai anh sẽ đem tài liệu tới, mọi người sẽ tới bàn chuyện tổng tiến công Mễ Hoà."
Cô khẽ gật đầu, miệng nhỏ tiếng "vâng" một cái nhưng mắt vẫn hướng về gương mặt thân thuộc đang đeo ống thở kia, luyến tiếc.
"Được rồi, về nghỉ đã, mai anh sẽ đưa em tới tiếp."
Cô ngẩng đầu nhìn anh hai mình.
Biết ý cô, Mạc Kim Thần đẩy cô vào sát giường anh.
Cô nhổm người, hôn nhẹ vào trán anh, thủ thỉ: "Dương Dương, ngủ ít thôi nha, ngủ nhiều vợ giận đó."
Mạc Kim Thần im lặng một lúc rồi cất tiếng nói: "Được rồi, đi thôi."
Dứt lời, Mạc Kim Thần tiến tới rồi chầm chậm đẩy xe lăn của cô đi khỏi.
Ánh mắt cô vẫn không chịu dời khỏi anh, ánh mắt ấy lộ rõ sự lưu luyến khó tả.
"Mai lại tới, đừng nhìn nữa, tí nữa anh sẽ bảo y tá sắp xếp em sang chỗ Tiểu Ly, A Khanh sẽ ở đấy để chăm sóc hai người cùng bọn anh."
"Không cần đâu, nốt ngày mai em có thể ra viện."
Mạc Kim Thần nghe thế, tức giận: "Vậy thôi, không cần ở chung nhưng mà cũng không thể xuất viện ngay ngày mai.
Mày đừng để anh phải điên lên.
Cứng đầu cứng cổ, bao giờ thích ra thì ra ngay được đấy à? Ở đây mà dưỡng sức cho tốt, chuyện của Mễ Hoà chưa cần mày bây giờ."
Cô nhăn nhó: "Em ổn rồi, em sẽ không sao hết."
Mạc Kim Thần đen mặt, giọng nói vang lên lãnh khốc: "Nghe tao hay ăn đập?"
"Em chẳng chọn cái nào cả.
Em đứng đầu, theo lý thì dù anh có lớn bao nhiêu nữa thì vẫn phải quy phục em vì em là trưởng tôn đại tiểu thư và là người thừa kế."
Mạc Kim Thần im lặng đẩy cô tới bên giường rồi nhấc cô khỏi xe lăn, để cô nằm lên giường, treo bình truyền lên rồi đắp chăn cẩn thận cho cô.
Mạc Kim Thần không hiểu lấy đâu ra một cuộn băng dính lớn rồi dán chặt tay cô lên thành giường, dính từng ngón tay khiến cô không thể nhúc nhích.
Cả chân cũng vậy, rồi thì tới miệng cũng bị bịt chặt.
Đến lúc này, khi mà cô kịp hiểu điều gì đang xảy ra thì Mạc Kim Thần đã nở một nụ cười ma mị, cất tiếng nói:
"Giờ mày nghe lời tao hay là tao tiêm thuốc chuột vào bình truyền của mày?"
Nói đến đây, Mạc Kim Thần gỡ băng dính trên miệng cô ra, để cô nói.
Cô cười trừ: "Xì, anh thử làm gì xem."
Mạc Kim Thần biết là không doạ được cô liền lấy một bức ảnh của Tiêu Dương ra, hôn hít các kiểu.
"Tưởng gì, em chẳng cần đập anh, chị dâu của em hay có thể gọi là vợ anh sẽ tự xử lý anh."
Mạc Kim Thần vẫn không chịu thua, lần này mới là đòn chốt hạ: "Vậy à? Vậy thì cũng chẳng cần anh đập mày.
Dì anh hay là vợ của ba mày còn gọi là mẹ mày sẽ thay anh mày đập mày."
Nghe đến đây, cô lập tức bé giọng: "Nhưng mà anh không thể một mình làm được.
Từ hôm sau em cần lập tức trở lại công việc, anh sắp xếp hộ em."
Mạc Kim Thần nghe tới đây tạm gật đầu chấp nhận sau đó lại lôi đâu ra cái kéo cắt đống băng dính mà mình đã dính em gái.
"Biết thế, ngủ đi, mai tao sang mà thấy mày chuẩn mất thì liệu cái thần hồn đấy."
Cô bĩu môi: "Biết rồi! Cút giùm cái.
Lượn, cút xéo, biến đi, không tiếp."
Mạc Kim Thần kìm nén tức giận xoay gót bỏ đi.
[...]
"Dì Yến, bên chỗ Hạ Hảo Lam sao rồi?"
Sáng sớm cô đã gọi điện cho Vân Thiên.
Tuy là lần này gọi từ rất sớm nhưng Vân Thiên đã trả lời ngay.
Không cằn nhằn, không khó chịu mà thay vào đó là giọng gấp gáp.
"Phi Phi, Hạ Hảo Lam và Mễ tổng thực sự là đồng bọn, chúng đã bắt đầu đánh vào ngành dịch vụ của Vân gia và vào Space, hiện tại giới giải trí đang có rất nhiều biến động.
Dì và Kha ca vẫn đang hoạt động nên bị đánh trực tiếp, hiện tại những người của các gia tộc lớn làm nghệ thuật đều bị đóng băng hết hoạt động, không thể tiếp tục.
Chỉ có mỗi lão Mạc là không bị ảnh hưởng gì nhiều nhưng chung quy lại vẫn khó mà giữ được lâu.
Với cả các scandal của cháu đều bị đào lên.
Phải rồi, chuyện quan trọng nhất là sáng hôm nay hot search khắp các trang mạng lớn đều là chuyện của cháu và Tiêu Dương.
Là chuyện năm đó..."
Cô nghe tới đây, lập tức ngắt lời: "Dì đang trên đường tới chỗ cháu đúng không? Đến nhanh chút, nếu được thì đón cả tiểu Sơn và Uyển Uyển đến chỗ cháu.
À còn nữa, chỗ Mễ Ni Ni sao rồi?"
"Tí dì tới sẽ nói rõ sau, giờ không tiện."
Cô ậm ừ rồi tắt máy.
Vừa dập máy thì Mễ Ni Ni từ đâu chạy tới.
Cô thấy trên người cô ta toàn là những vết thương.
"Chị đây rồi, Mễ tổng, hắn đang nắm giữ một đội quân lớn, hắn hình như là đã liên kết với nền chính trị ở đâu đó rồi!"
Cô giật mình nhưng vẫn là kịp lắng nghe lời Mễ Ni Ni nói và hiểu nó.
Cô bình tĩnh cất lời.
"Bình tĩnh đã, đồ của tôi ở trong tủ kia, cô lựa tạm một bộ rồi vào tắm rửa cẩn thận, xong thì ra đây tôi xử lí vết thương cho."
Mễ Ni Ni tắm xong lấy một chiếc áo oversize, chân váy dài chữ A mặc vào.
Chốc lát, chiếc áo kia đã bó sát người, chân váy dài nhanh chóng biến thành chân váy lửng quá gối.
"Đây là bộ đồ lớn nhất của chị ư?"
Cô sốc nặng khi nhìn thấy đồ của mình được Mễ Ni Ni mặc vào.
Cô cũng đâu bé người lắm đâu nhỉ?
"Đó là bộ lớn nhất rồi, tôi mặc còn rộng đó.
Thôi, lại đây tôi bôi thuốc cho."
Mễ Ni Ni lại chỗ cô ngồi, cô như chuẩn bị sẵn, lấy thuốc ra bôi cẩn thận rồi băng bó cho Mễ Ni Ni.
"Mấy hôm nay cô ở đâu? Sao lại thành ra thế này?"
Mễ Ni Ni ấp úng: "Tôi đi tìm chị Na Na..."
Cô ngẩng đầu: "Cô ta làm sao?"
"Sau khi bị lão Mạc đuổi khỏi Đình gia, chị ta bị bố diệt khẩu, bây giờ không rõ tung tích."
Cô im lặng.
Hừ, mất dấu một bằng chứng, mệt rồi đây.
Nhưng mà hình như Mễ Ni Ni có chút không vui.
"Cô sao thế?"
Mễ Ni Ni bị hỏi trúng liền lập tức bật khóc: "Tôi...tôi nhớ chị Na Na, tôi không cứu được Mễ phu nhân đã thế còn mất cả chị gái rồi."
Cô ôm lấy Mễ Ni Ni, an ủi: "Mễ Na Na không sao đâu, chúng ta sẽ làm được.
Nhưng mà chắc chắn Mễ Na Na, Mễ tổng, Hạ Hảo Lam và cả thím út cũng phải trả giá, không lúc này thì lúc khác, cô phải mạnh mẽ lên, hãy cứ coi như đây chỉ là hình phạt dành cho kẻ thủ ác thôi..."
"Nhưng đó là chị gái tôi, còn là mẹ và bố tôi nữa, tôi thực sự không nỡ..."
Cô cau mày: "Người họ hại là em gái tôi, cháu tôi, bố mẹ chồng tôi, ông trẻ của tôi, em trai tôi, em họ tôi, dì tôi, chị dâu tôi và còn cả con tôi, tôi và chồng tôi nữa.
Không chỉ thế, họ cũng đâu tốt với cô.
Mễ Ni Ni buông bỏ đi, nếu không thì họ có thể lấy chính mình ra làm điểm yếu của cô."
Mễ Ni Ni ủy khuất nhìn cô.
"Chị Phi Phi, bọn em tới rồi."
Bảo Mạch Kha, Vân Thiên cùng những người khác đẩy cửa bước vào.
Đây là bệnh viện tư nhân thuộc sở hữu của Y gia chính vì thế luôn luôn có những khu vực trống dành riêng cho người của Y gia và liên quan tới Y gia.
Và đương nhiên rồi, Y Lãnh và Y Phong, cả Tiểu Ly và Tiêu Dương đều là người Y gia nên sớm đã được sắp xếp còn cô từ bé đã thân thiết cũng người Y gia, lớn lên lại lấy cháu ngoại của Y gia nên được sắp xếp lên khu riêng cũng là điều bình thường.
Bởi vậy thì dù đây là bệnh viện đi chăng nữa thì các bệnh nhân khác cũng không bị ảnh hưởng bởi họ.
"Phi Phi, mày xem xem đây là ai?"
Phùng Tiểu Ly bế con trai của nó và Mạc Kim Thần bước vào, bên cạnh là Mạc Kim Thần đang phải dè chừng từng tí một.
Nếu không...!chỉ một cước thôi là đủ khiến anh trai cô "nhịn" cả đời luôn.
"Con chim mét sáu, mày nhớ lại rồi à?"
Cô trố mắt nhìn Phùng Tiểu Ly, ngơ ngác.
"Nhớ lâu rồi, từ trước lúc mày hú hí với chồng tao cơ."
Cô rợn người nhìn thằng anh xấu người xấu cả nết của mình: "Mày nhìn xem chồng mày có mẹ gì hơn chồng tao để mà tao ham hố?"
Phùng Tiểu Ly nhe răng, cười: "Có người theo á.
Đặng San San nè, Mễ Na Na, cái con bé gì đó lớp A4 nè, con bé cùng tên chồng mày học lớp A3 nè, còn cả chồng mày nữa nè.
À phải rồi còn tao nữa."
Cô bĩu môi: "Vâng chồng tôi bảo có tôi là đủ rồi."
Cô nhìn xung quanh, im lặng một lúc rồi cất tiếng nói: "Chỗ Hạ Hảo Lam còn gì nữa? Bảo gia và Hạ Chung tộc không bịa ảnh hưởng chứ?"
Vân Thiên lắc đầu: "Không bị ảnh hưởng, bởi họ vốn là thuần chính trị, chỉ có Bảo gia là có một chút bên may mặc, du lịch và tài chính nhưng mà các đời vẫn đều nắm giữ chức vụ quan trọng trong giới.
Còn Hạ Chung tộc là thuần chính trị rồi."
"Mễ Ni Ni, điều tra Mễ Hoà có khoảng bao nhiêu quân của quân đội?"
"Khoảng ba mươi phần trăm quân đội Hải Thành."
Cô lại quay sang chỗ Vân Thiên: "Bảo gia và Hạ Chung Tộc có bao nhiêu?"
Vân Thiên trả lời như đã quá quen: "Cả khu vực phía Bắc này đa phần quân đội thuộc Bảo gia nắm giữ.
Khu vực phía Nam và Nam miền Trung hầu hết là thuộc Hạ Chung tộc.
Dì có thể trực tiếp điều động lập tức khoảng mười vạn lính chuyên nghiệp và khoảng năm mươi trở xuống sĩ quan cao cấp.
Kha ca nhiều hơn một chút."
Cô gật đầu.
Vậy bây giờ tấn công về chính trị không phải vấn đề.
"Anh Kim Thiên, dì Yến, chị San San mọi người giữ được cho giới nghệ thuật không?"
Mạc Kim Thiên gật đầu.
"Vậy ta sẽ đánh chúng từ cái chúng mạnh nhất, là nguồn cũng cấp chủ yếu của chúng, dần dần đánh