Cô bỗng giật mình mở mắt dậy.
Chân cô vậy mà đã bó bột bà bị cố định lại một chỗ rồi.
Thật không ngờ cô lại ngủ thiếp đi qua luôn cả phẫu thuật như thế.
À phải rồi!
"Sức đang yếu, nói ít thôi, bọn tao biết mày định nói gì đó."
Mạc Kim Thần cùng Phùng Tiểu Ly bế hai đứa nhóc nhỏ xíu bước vào.
Cô vui mừng ngồi dậy.
"Nhóc con, hai đứa làm mami lo muốn chết!"
Phùng Tiểu Ly lạnh lùng nói: "Không chết được, kiểu gì mày chẳng sống."
Cô đưa mắt lườm Phùng Tiểu Ly.
"Hai đứa đừng nghe con nhỏ đó nói, nó có vấn đề về não bộ á.
Không hiểu sao hai tên đại ngốc đó lại có thể có hai đứa con trai đẹp trai như vậy luôn nhưng mà không đẹp bằng hai đứa đâu.
Hai đứa sau này phải cảm ơn ta vì đã kiếm cho hai đứa cái gen tuyệt vời như daddy của hai đứa nghe chưa? Đầu tư cả đấy!"
Cô mờ ám thì thầm với hai đứa bé sơ sinh còn đỏ hỏn.
Hai đứa bé tuy còn chưa hiểu gì nhưng lúc này lại bày ra bộ mặt chán chẳng buồn nói.
Phùng Tiểu Ly ôm mặt, lắc đầu: "Thần lươn, mày nói xem lúc đó em mày có bị đập gạch vào đầu hay biển quảng cáo rơi vào đầu không vậy?"
Mạc Kim Thần lắc đầu nhưng sau đó kịp hiểu ra vài từ ngữ trong lời Phùng Tiểu Ly liền sôi máu, ghé sát vào Phùng Tiểu Ly, nhỏ tiếng hỏi:
"Phùng tiểu thư à không phải, phải là Mạc nhị thiếu phu nhân vừa nói gì vậy? Ai lươn? Ai là mày?"
Phùng Tiểu Ly hơi hoảng, lấy tay che miệng nhưng ngay sau đó bị tiếng của cô chen ngang:
"Hai đứa bé bây giờ thế nào cũng không an toàn.
Sắp xếp người ở đây cùng Tiêu Dương, hai người đưa em về Y.A.P, ở đấy đủ rộng cho năm mươi người lận, không lo, từ giờ ở đấy mọi thứ dễ dàng hơn; hơn nữa, ở đấy cũng có phòng bệnh nhỏ, chỉ cần bác sĩ là được, chị Tiểu Ly ở đấy là được rồi.
Với lại, ở đấy an toàn hơn cho hai đứa bé."
Phùng Tiểu Ly và Mạc Kim Thần đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn cô, gật đầu đồng ý.
"Ôi~ nó gọi tôi là "chị Tiểu Ly" kìa.
Ỏ~ sao dễ thương vậy chòi~"
Cô nhìn Tiểu Ly bằng ánh nhìn khó hiểu.
Có lẽ cô chọn nhầm chị dâu rồi, nó có bị điên không vậy trời?!
"Mày nhìn tao như vậy là sao?"
Phùng Tiểu Ly nhún vai, bĩu môi, nhướn lông mày, không đáp.
Mạc Kim Thần nãy giờ không nói, lúc này mới lên tiếng: "Phải rồi, Nam Nam bảo chồng mày không còn gì phải lo lắng nữa rồi.
Chỉ là..."
Cô đang bế hai đứa nhỏ, nhìn ngắm chúng thật lâu nhưng nghe đến đấy liền lập tức ngẩng đầu, chăm chú lắng nghe lời Mạc Kim Thần nói.
"Chỉ là sao?"
"Chỉ là không biết khi nào sẽ tỉnh lại, hoặc có thể sẽ phải sống thực vật cả đời."
Cô cúi đầu, im lặng.
Nhìn vào hai đứa bé trong vòng tay mình, cô mới mỉm cười, đáp lại:
Không sao, sớm muộn cũng sẽ tỉnh lại, thứ quan trọng là thời gian thôi.
Khi đó em hôn mê không biết nhưng chắc chắn một điều là hai năm trước bác sĩ phẫu thuật cho em cũng từng nói như vậy, phải không?"
Mạc Kim Thần ngớ người, gật đầu.
"Đấy, chẳng phải chỉ cần là còn hy vọng là còn tỉnh lại sao? Bây giờ em không chỉ ngồi ở đây cùng hai con của mình mà còn khoẻ mạnh còn gì."
Cô vui vẻ nở một nụ cười.
"Được rồi, không có gì nữa thì nghỉ ngơi đi, đến chiều anh sẽ đưa ba người về Y.A.P, tiểu An cũng ở đó rồi."
Phùng Tiểu Ly đến bên cạnh cô, xoa đầu hai đứa nhỏ, nhìn cô, hỏi: "Sữa về chưa?"
Cô, lườm Mạc Kim Thần.
Hiểu ý, cậu liền lập tức ra khỏi phòng.
Anh trai đi khỏi, cô mới trả lời.
"Hôm nay thấy căng căng, khó chịu lắm, nhưng mà cũng thử một vài lần rồi nhưng không thấy gì."
"Thử cho hai đứa nhỏ bú xem nhỡ đâu..."
Cô nghe thế gật đầu, đưa con trai cho Phùng Tiểu Ly bế rồi bế con gái nhỏ trong tay mình.
"Tiểu Yên giúp mami nha..."
Cô vừa dỗ con gái nhỏ.
Một lúc sau, không thấy gì, bàn tay nhỏ của tiểu Yên đẩy cô ra, e e khóc.
Bỗng một dòng sữa trắng chảy ra, tiểu Yên có lẽ hiểu liền quay vào, tiếp tục ăn bữa ăn nhỏ kia.
"Thế này thì tốt rồi.
Chỉ sợ không có sữa cho hai đứa bé thì khổ.
Mày có sữa như thế thì...hì hì..."
Cô nhìn Phùng Tiểu Ly, nhếch mép: "Khỏi nói, tao tự hiểu ý mày.
Nhưng nói cho mày biết, con mày ăn nhiều quá, con tao không có cái ăn thì đừng trách!"
Phùng Tiểu Ly cười cười rồi đưa tiểu Thanh vào tay cô.
"Tao bảo thằng Thần đi lấy xe lăn, đưa ba mẹ con mày sang chỗ anh cả."
Cô nghe thấy thì vui vẻ đồng ý.
Hai đứa bé vừa nhìn thấy anh liền khua khoắng tay chân loạn cả lên, cười tít mắt.
Anh vẫn còn đeo ống thở và một vài thiết bị quan trọng để theo dõi tình trạng sức khoẻ.
"Daddy của hai đứa đấy, đẹp trai phải không?"
Hai đứa bé vui vẻ vô cùng, chỉ khua tay như muốn điều gì đó.
"E...e...e...e..."
Tiểu Yên nhìn anh với đôi mắt đen láy, tròn, to và sáng, lát sau liền quay ra vừa vỗ tay vừa cười thích thú.
Tiểu Ly đẩy xe sát lại gần giường bệnh, cô đặt tiểu Yên xuống cạnh bên anh.
Con bé vô cùng phấn khích, đưa bàn tay bé nhỏ nắm lấy tay lớn chi chít vết thương đang cắm một ống truyền dịch kia của ba mình.
Nhe hai chiếc hàm nhỏ không răng cười tít mắt.
Tiểu Thanh