Anh với tay về phía trước, cố gắng chạm vào hình ảnh ấy.
Nhưng tất cả lại chỉ là một cơn mơ, anh chỉ vừa chạm tới liền biến mất.
Anh giật mình tỉnh dậy.
Bên cạnh anh lại là mẹ, không còn ai khác.
"Mẹ! Cô ấy chắc chắn chưa chết! Cô ấy còn sống! Con nhìn thấy cô ấy, con thấy cô ấy..."
Mẹ cô bất lực nhìn anh, giọng nghẹn ngào:
"Dương Dương, con bé thật sự không còn nữa, con đừng như vậy nữa có được không? Nếu con bé biết được chắc chắn sẽ rất buồn."
Anh không tin đây là sự thật, trực giác của anh chắc chắn đúng, cô vẫn còn sống.
"Không đâu, Phi Phi chưa chết, không phải cái chết này rất kì lạ sao? Lần trước cũng nghĩ như vậy nhưng sau cô ấy vẫn trở về mà."
"Con bé không còn nữa, con không thể như này mãi được."
Cô thật sự chết rồi sao? Nhưng anh đã nhìn thấy cô cơ mà.
[...]
Năm tháng sau, vào một buổi chiều mùa hạ nắng đẹp.
Bầu trời cao cùng với làn mây trắng đang lựng lờ trôi.
Anh một tay bế tiểu Yên, tay còn lại xách một túi lớn đồ ăn dặm.
"Bảo bối, con biết anh hai con muốn ăn sinh tố không? Hay chúng ta đi mua hoa quả về sinh sinh tố ăn nha."
"A a a...!ma...pa..."
Anh ngạc nhiên nhìn con gái.
Nhanh vậy đã nói được rồi?
"Con bảo gì? Mẹ hả? Ba hả? Con gái daddy giỏi quá, mai daddy đưa con với anh hai sang bà ngoại chơi với em bé nhớ, ở nhà chắc chán lắm phải không?"
Bỗng tiểu Yên nhìn về phía trước, liên tục gọi: "Mama...mama!!!"
Anh nhìn theo hướng nhìn đó, thấy bóng lưng quen thuộc vội vàng đuổi theo.
"Phi Phi? Phi Phi!"
Anh vừa đuổi theo vừa gọi nhưng bóng lưng ấy lại nhanh chóng ẩn vào dòng người mất hút.
[...]
Một năm sau, anh vẫn chắc nịch rằng cô chưa chết nhưng tại sao đợi mãi mà cô còn chưa về nữa? Hai đứa bé cũng biết nói, biết đi rồi, cô không về để nhìn bọn trẻ đang từng ngày lớn lên như đã hứa sao?
"Papa ơi! Em đánh Thanh, như này này...hu hu..."
Tiểu Thanh kéo đuôi áo anh, tay đập đập để diễn tả, miệng khóc hu hu.
Anh đang ngồi tìm hiểu hành tung Hạ Hảo Lam.
Đã hơn một năm gần hai năm trôi qua từ sau lần cuối Hạ Hảo Lam và mẹ cô ta xuất hiện trên đời này nhưng Hạ Hảo Lam vẫn chưa hành động.
Thấy con trai chạy đến bên cạnh, anh bế thằng bé lên, xoa lưng cho con.
"Làm sao em lại đánh Thanh Thanh thế?"
Phùng Tiêu Thanh tiếng được tiếng rõ vẫn bập bẹ giải thích: "Yên chơi, chơi điện thoại, Yên nói là mama gọi, Yên không cho con chơi, Yên đánh con..."
"Mami gọi cho tiểu Yên?"
Phùng Tiêu Thanh gật đầu lia lịa, anh lập tức bế Tiêu Thanh sang phòng bên cạnh xem xem Yên Yên đang làm gì.
"Yên? Con làm gì thế?"
Tiểu Yên đã nằm ngủ luôn rồi.
Thật giống mẹ nó.
"Sao lại?"
Anh nhìn vào điện thoại của mình đang ở trên giường con bé, nhấc lên xem.
Hai cuộc gọi gần đây nhất đều là cho bà ngoại, chẳng lẽ tiểu Thanh nghe nhầm?
"Bao giờ mami về ạ?"
Tiểu Thanh ngây ngô hỏi anh.
Vết thương lòng hằng ngày âm ỉ nay bị động vào lại nhói lên từng cơn.
Anh xoa đầu tiểu Thanh nhỏ bé, trẻ lời:
"Vào ngày đầu tiên của mùa đông, ngày có cơn mưa rào cuối cùng của mùa thu.
Ngày hôm ấy mami các con sẽ trở về."
Đó là ngày đầu tiên hai người họ gặp nhau, cũng là ngày hai con của họ chào đời chỉ là không biết được năm nay ngày đó rốt cuộc có đến được hay