Không khí vốn trầm lặng bỗng có một người hối hả chạy tới, giọng gọi lớn.
"Giám đốc, có… có tin… cái… cái chết… của thiếu phu nhân."
Nghe câu nói đó, hắn bật dậy, vội vàng đứng lên.
"Ngươi… ngươi nói cái gì?" Nói xong cả người anh quay vòng đổ xuống nền đất.
Mọi người hốt hoảng gọi lớn "Thiếu gia… Đông tổng."
Đôi mắt mệt nhọc mở ra, anh nhìn vào khoảng trống trên trần nhà, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi anh, anh khẽ nhíu mày.
Nhìn xung quanh, không có ai bỗng anh nhớ đến lời nói lúc sáng.
Anh cố ngồi dậy, dựa thân vào thành giường, lúc này quản gia đi vào, thấy vậy vội lên tiếng
"Thiếu gia, người mới tỉnh hãy nằm nghĩ đi ạ, sức người vẫn còn yếu ạ."
"Gọi thư ký của tôi vào đây." Anh bỏ qua lời nói của quản gia, lạnh lùng ra lệnh
Ông Trương bất lực thở dài, cúi đầu đi làm mệnh lệnh.
Ông ra ngoài, lên tiếng gọi
"Cậu vào trong đi, thiếu gia muốn gặp cậu."
Thư ký đi vào.
"Đông tổng."
"Ừ… nói rõ việc khi sáng đi."
"Vâng."
"Đông tổng, sáng nay trước cổng công ty, có người đưa cho nhân viên tiếp tân một xấp tài liệu.
Dặn họ phải đưa trực tiếp cho anh.
Sáng tôi đi vào, tiếp tân đã gửi tài liệu nhờ tôi đưa cho anh.
Tô tò mò mở ra thì biết… biết nguyên nhân cái chết của thiếu phu nhân."
"Ừ… đưa tài liệu cho tôi."
"Đây ạ."
Anh nhận tài liệu, mở ra, khẽ nhíu mày, cái chết của cô ấy là do… là do… Tiểu Yến gây ra sao.
Tiểu Yến là tình nhân của anh.
Tình nhân được 2 năm rồi.
Anh không khỏi bất ngờ, nhìn Tiểu Yến lương thiện như vậy, sao… sao có thể gây ra chuyện này được.
Anh không tin… sự thật không thể như vậy.
Anh đứng hình, mất hồn.
Nhìn vào khoảng trống vô hồn.
Thấy anh vô hồn, anh lên tiếng nhắc "Đông tổng."
"Ừ… cậu về điều tra rõ ràng đi.
Gọi Tiểu Yến đến đây cho tôi."
"Vâng." nói rồi anh ta lui xuống.
.
Google ngay trang — Тгu mTruуeЛ.V Л —
Ngồi trong phòng, anh vẫn không tin được, anh hít một hơi trấn tĩnh lại bản thân.
Khoảng 10 phút sau.
Một thân hình nhỏ, vẽ ngoài mảnh mai, nhìn rất yếu ớt khiến người khác muốn bảo vệ.
Cô gái ấy là Tiểu Yến - tình nhân của anh.
Cô bước vào phòng, chạy đến chỗ anh, ôm anh với đôi mắt ướt ướt.
"Thiên Hoàng, anh bị sao vậy.
Sao lại thành thế này, lại không nói với em nữa."
"Anh nhìn cô, nhìn đôi mắt đang khóc, nếu thường ngày có lẽ anh đã ôm cô ta dỗ dành