Càng nghĩ anh càng đau đầu.
Cái mất của cô là một ẩn số.
Trong thâm tâm của anh cô vẫn còn sống, anh dành trọn niềm tin vào suy đoán đó, cô chưa chết.
Tất cả anh thấy chỉ là dàn dựng, có kế hoạch ngay từ đầu.
Anh nằm xuống giường, gác tay lên trán suy nghĩ những việc vừa qua.
Đầu tiên, cô bỏ đi, hai năm anh tìm được tin tức cô mất.
Cô mất, có giấy của bệnh viện, sau đó là có người nhìn thấy cô với mục đích dẫn anh đến mộ cô.
Tiếp đó là đưa nguyên nhân cô mất.
Anh đoán người này, muốn cho anh thấy bộ mặt thật của Tiểu Yến.
Nhưng tiếp theo đó, người này sẽ làm gì, tóm lại mục đích của họ là gì? Cũng nhờ những việc họ làm, anh dám khẳng định cô còn sống, anh vẫn còn tia hy vọng cô sẽ trở về với anh.
Bằng mọi giá anh sẽ bắt cô về một lần nữa mãi mãi cô sẽ không rời xa anh.
Nghỉ đến đây, anh nở nụ cười.
Cuộc sống sau này của anh sẽ tràn ngập hạnh phúc, anh sẽ cùng cô một lần nữa bước lên lễ đường, anh sẽ tổ chức một lễ cưới hoành tráng, cô sẽ làm một cô dâu xinh đẹp nhất từ trước đến nay.
Vừa nghỉ anh vừa cười, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.1
Thời gian trôi qua, buổi sáng nhiều náo loạn thì buổi tối lại im lặng đến lạ thường.
Anh đã ngủ một giấc dài đến tận 8 giờ tối.
Có lẽ đây là giấc ngủ ngon từ trước giờ của anh, một giấc ngủ không lo nghĩ hay sợ hãi gì.
Anh lại một lần mở mắt, nhưng lần này anh không cảm thấy nặng nề như trước mà thay vào đó là sự thoải mái, nhẹ nhõm.
Anh ngồi dậy dựa vào thành giường, quản gia nghe tiếng động, khẽ bước vào.
"Thiếu gia, người tỉnh rồi."
"Ừm."
"Thiếu gia người muốn ăn gì không?."
"Ông Trương lấy giúp tôi bát cháo đi ạ."
"Được, thưa thiếu gia."
Ông ra ngoài, khoảng 5 phút sau, trên tay ông là bát cháo nóng hổi nghi ngút khói.
Ông bưng đến để lên bàn.
"Thiếu gia, mời dùng bữa."
"Ừm."
Anh mút từ muỗng ăn, nhìn tô cháo bốc khói, anh nhớ đến cô.
Cô cũng từng nấu cháo cho anh ăn.
Tô cháo nhìn rất ngon nhưng bị anh lạnh lùng ném đi, còn chê bai cháo cô nấu.
Nghỉ đến đây, anh không khỏi cười chua xót.
Anh đã bỏ