Riêng chỉ có người ngồi cạnh cô cười thầm.
Cố Cửu Tư nhếch môi người, nụ cười ẩn bí.
Lòng tràn đầy hứng thú, anh ta biết Diệp Thanh Họa thích cô, nhưng chỉ mình cô không biết.
Thanh Họa vì cô có thể hi sinh cả tính mạng mình.
Nghĩ đến đây, nụ cười của anh ta kéo sâu tận mang tai, lòng thầm nói.
"Thật thú vị, cuộc chơi chỉ vừa mới bắt đầu."
Thanh Họa ra về để lại phía sau những khuôn mặt ngơ ngác, khó hiểu nhìn anh.
Còn Ông bà Diệp nhìn nhau đều lắc đầu thở dài.
Làm ba, làm mẹ, ông bà từ lâu đã biết anh thích Yên Nhi, nhưng ông bà không thể làm gì được chỉ biết nhìn anh càng ngày lún sâu vào đoạn tình cảm này.
Bầu không khí lại rơi vào trầm tư, mỗi người bọn họ đều có suy nghĩ riêng, trong lòng họ đều nặng nề tâm trạng.
Nhưng chỉ một người là không như vậy, Cố Cửu Tư điềm tĩnh dựa ra sau ghế như đang chờ xem kịch hay.
Bỗng giọng nói của ông Đông vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của mọi người, phá vỡ bầu không khí trầm lặng vốn có.
"Ông bà thông gia, ông bà Diệp, nay đến đây nghe tin hôn lễ của Yên Nhi lòng ta cũng vui được phần nào.
Mong cháu nó sớm thành gia lập thất, tìm một nửa cùng mình đi quãng đời còn lại.
Tôi biết cháu tôi đã gây ra không ít tổn thương cho con bé, không dám mong ông bà và Yên Nhi bỏ qua nhưng xin ông bà niệm chút tình xưa mà đừng thù hận nó." nói đến đây, giọng ông Đông trầm lại.
"Không sao, bậc trưởng bối chúng tôi biết, lỗi lầm nó gây ra nhưng nó không ngừng bù đắp cho Yên Nhi, chịu bao nhiêu khổ cực rồi.
Chúng tôi hiểu nỗi đau mà nó chịu nên sớm đã bỏ qua mọi chuyện rồi, ông Đông đừng lo." ông Hoàng nói, giọng nói có chút vui vẻ.
Nghe những lời này, ông Đông trong lòng dâng lên niềm vui sướng, ông cười cười, giọng nói ôn nhu.
"Cảm ơn ông bà thông gia đã thông cảm.
Đến giờ tôi phải rời đi rồi.
Mong ông bà lượng thứ bỏ qua."
"Ừ… ông đi cẩn thận." bà Hoàng nói.
Ông Đông rời đi, một lúc sau, ông bà Diệp cũng về.
Căn nhà to lớn giờ chỉ còn sáu người, lúc này bà Hoàng quay sang nhìn hai đứa con.
Miệng cười tươi nói.
"Hai đứa nói chuyện đi, chúng ta không làm phiền hai đứa nữa."
Nói xong bà lôi ông Hoàng rời đi, để lại không gian riêng cho đôi trẻ.
Ông bà Hoàng khuất bóng, Cố Cửu Tư quay sang nhìn Yên Nhi miệng cười hỏi.
"Hối hận không?"
Trước câu hỏi kia của anh, cô chợt sững người.
Một lúc sau mới chậm chậm lên tiếng.
"Không."
"Thật sao." Anh ta lại hỏi, giọng điệu mong chờ.
"Thật." cô nhìn thẳng vào đôi mắt anh, nghiêm túc trả lời.
Anh nhìn cô, gật đầu rồi nói.
"Anh biết em không thích anh, có lẽ em đồng ý kết hôn với anh chỉ vì bà ngoại anh đang bệnh nặng, trước lúc lâm chung bà muốn nhìn anh thành gia lập thất.
Vì điều này em mới chấp nhận cưới anh, một phần giúp tâm nguyện của bà, một phần vì trả ơn anh đã cứu em phải không?" giọng anh nghiêm nghị, sắc lạnh, đôi mắt đen láy hiếp lại nhìn chằm chằm cô.
Nghe anh nó, cô hơi giật mình rồi lại nhanh ổn định lại tâm trạng của mình.
Cô lắc lắc đầu hai cái mới nói.
"Không phải như vậy…"
Chưa đợi cô nói xong,