"Có lẽ con đã đến không đúng lúc."
Nói xong, anh ta nhìn qua Yên Nhi cười, một nụ cười yêu nghiệt.
Nhưng nụ cười ấy trong mắt Thanh Họa thật chướng.
Anh như phát hỏa muốn bắt tên đó lại, móc mắt hắn ra vì dám nhìn Yên Nhi với ánh mắt của kẻ say tình.
Ông bà Hoàng nghe giọng nói quen thuộc, quay đầu lại nhìn anh.
Giọng bà Hoàng ngọt ngào lên tiếng.
"Cửu Tư, cháu đến rồi sao.
Mau mau vào ngồi đi.
Vừa lúc chúng ta đang bàn về hôn sự của hai đứa."
Anh nghe vậy, nhìn bà nở nụ cười tươi, đáp lời, liền đến ngồi cạnh Yên Nhi.
"Dạ."
Lúc này, bà Hoàng mới để ý trên tay anh ta xách rất nhiều đồ, túi lớn, túi bé chen chúc nhau.
" y da… đứa nhỏ này… đến chơi là ta đã vui rồi, cháu không cần mang theo đồ gì đâu." bà cười nói, ánh mắt dịu dàng nhìn anh.
"Dạ không có gì đâu ạ.
Mấy thứ này cháu mang biếu cho hai bác ăn lấy thảo." anh cười nói.
"Ừ… ngoan… qua chơi với hai bác đã vui rồi."
Bà Hoàng nói xong, quay sang nhìn ông Hoàng nháy mắt.
Ý bảo ông giới thiệu về anh.
Ông Hoàng ho nhẹ, hằng giọng nói.
"Khụ khụ… để ta giới thiệu với mọi người.
Đây là Cố Cửu Tư là con trai của bạn ta ở Mỹ, nó là chủ tịch công ty Thiên Đế cũng là người đã thầm lặng giúp đỡ Yên Nhi trong những năm qua." nói đến đây, giọng ông dịu nhẹ lại mang theo vẻ trìu mến.
Mọi người nghe xong đều gật đầu riêng chỉ có Thanh Họa vẫn ngồi đó nhìn chằm chằm cô.
Từ khi Cố Cửu Tư bước vào vẻ mặt anh càng đen hơn, xám xịt lại.
Tiếng ông Hoàng vừa dứt, Cố Cửu Tư đã lên tiếng.
Giọng mọi lễ phép.
"Chào mọi người, con là Cố Cửu Tư."
"Ừ… chào con." giọng nói bà Diệp đáp lời anh.
Chào hỏi xong, Ông Hoàng mới giới thiệu từng người cho anh ta biết.
"Đây là ba, mẹ nuôi của Yên Nhi.
Con cứ gọi họ là ông bà Diệp.
Đây là ông Đông - ông nội của Đông Thiên Hoàng, con cứ gọi là ông nội như Yên Nhi gọi vậy.
Còn đây là anh trai nuôi của nó - Diệp Thanh Họa."
"Dạ." anh ta nói.
Nhìn mọi người lần lượt, anh cúi đầu chào họ, nhưng khi nhìn qua Diệp Thanh Họa, anh ta lại nhìn chằm chằm anh, khóe miệng nhếch lên nhưng nhanh chóng bị anh ta giấu đi.
Diệp Thanh Họa nhìn anh, tinh mắt nhìn ra ẩn ý của anh ta, đấy lòng anh dâng lên nỗi bất an.
Lễ nghi đã xong xuôi, ông Hoàng tiếp tục nói chuyện chính.
"Mọi người xem như đã làm quen với nhau rồi.
Tôi sẽ vào việc chính luôn.
Hôm nay tôi mời mọi người đến đây để thông báo về việc hôn sự của Yên Nhi, trước đây khi con bé rời đi thì vô tình lại bị bọn người lạ mặt đuổi theo, đuổi cùng giết tận con bé.
May thay gặp được Cửu Tư ra tay cứu giúp nên có bé mới thoát 1 nạn.
Cũng nhờ thằng bé chăm sóc, bao bọc Yên Nhi mà con bé mới có thể quay về nhà."
"Nay, thằng bé cầu hôn Yên Nhi muốn lấy nó làm vợ, mặc cho quá khứ có xảy ra chuyện gì nó đều nguyện ý lấy con bé.
Và Yên Nhi đã đồng ý."
"Hai đứa đã yêu nhau, chúng tôi nên tác hợp cho hai đứa, định sẽ tháng sau tổ chức hôn lễ cho hai đứa.
Ngày cụ thể là ngày 15, tháng sau.
Tôi biết có tổ chức có hơi nhanh so với thường lệ, nhưng hai đứa nó muốn vậy, bậc cha mẹ như chúng ta ai mà chẳng muốn thấy con mình hạnh phúc chứ.
Vì thế chúng tôi quyết định chiều theo ý tụi nó."
Nói xong, ông nhìn mọi người tỏ ý muốn nghe ý kiến của họ.
Ông Diệp nhìn ông cười rồi lại gật đầu đồng ý.
"Tôi thấy quyết định vậy đi.
Cho con bé cưới sớm một