(*) Phục Hy: xem chú thích chương 5
Đến tối, Phong Tiểu Tiểu đã không còn hơi sức đâu mà suy tính chuyện sinh phách nữa, bởi vì Đường Cần sau khi đi thăm bệnh tiện thể ghé qua nhà cậu đã về, đồng thời còn mang theo một tin tức – cậu của hắn muốn gặp Phong Tiểu Tiểu….
“Gặp tôi?” Phong Tiểu Tiểu khó hiểu: “Đó là cậu của anh, gặp tôi làm chi?”
“Chủ yếu là vì cậu rất có hứng thú với tay nghề của cô.” Đường Cần ưỡn mặt cười, hơi ngượng ngùng, hắn cũng thấy yêu cầu này của cậu có chút khó hiểu: ” Không phải cô giúp thằng em tôi làm giả cái bình sao, tuy rằng lộ, nhưng kỳ thật vẫn rất giống, hình như cậu rất thổn thức…”
“Muốn than thở thì tự đi mà than thở, ai bắt ông ấy nhịn đâu, nhưng vấn đề là vì sao cũng muốn kéo tôi cùng than thở làm chi?” Phong Tiểu Tiểu vừa nói xong đã bị Dương Nghiễn đưa ngón giữa khinh bỉ, con nhóc này càng ngày càng không giống con gái, hoặc cũng có thể nói, khi nó nói chuyện càng ngày càng không xem những người khác là đàn ông…
Phong Tiểu Tiểu bình tĩnh trả lại một ngón giữa, sau đó tóm lấy Đường Cần, âm trầm nghiến răng: “Không phải là vì hai người sợ bị mắng cho nên bắt lấy kẻ xui xẻo bị dính vào là tôi đây gánh thay chứ gì?”
“Không có.” Đường cần vùng vẫy một chút, sau đó hoảng sợ phát hiện lực tay của cô gái nhỏ này vậy mà mạnh đến mức bản thân cũng gỡ không ra, trước kia không giao thủ nên không biết, bây giờ nhìn lại, dường như trong cái tiệm này không có một người bình thường….Chó cũng vậy, chim cũng vậy, người cũng vậy….Hay đây chính là tà phái giang hồ trong truyền thuyết?!
“Thật, cậu tôi muốn gặp cô tâm sự thôi, có thể là do cảm nhận được tay nghề cô tốt…” Đường Cần cố gắng giải thích với biểu hiện chân thành nhất: “Hơn nữa, nếu ông ấy muốn xả chẳng phải có tôi với thằng em đứng trước đỡ rồi sao, cho dù là vì mặt mũi, ông ấy đến tuổi này rồi cũng không mặt dày đến mức giận cá chém thớt đến một người ngoài như cô đâu, hơn nữa lại là một cô gái trẻ.”
Phong Tiểu Tiểu chưa nói cái gì, Dương Nghiễn đã gật đầu trước: “Đúng.” Rồi sau đó hỏi Phong Tiểu Tiểu: “Cứ đi thử xem? Dù sao em cũng đang rảnh mà.”
“Quả thật đang chán.” Phong Tiểu Tiểu cũng nghĩ như vậy, thả Đường Cần quay đầu lại: “Nhưng không chán đến mức tìm một ông già để tâm sự, lại chẳng quen…”
“Em đừng nhìn ở góc độ giao tình.” Dương Nghiễn “xì” một tiếng: “Không phải người ta mới nói đó sao, chủ yếu là tò mò tay nghề của em…Bỏ đi mối quan hệ ‘cậu của Đường Cần’, nếu là lúc mọi người chưa biết nhau, một vị khách bình thường thích tay nghề của em nên mời em đến nhà uống trà, em cũng không thể cứ nói không chứ.”
Tiệm gốm làm việc bữa đực bữa cái, cũng chỉ là hàng mỹ nghệ bình thường. Nhưng nếu có người đặc biệt thích loại phong cách này, không chừng cũng sẽ đặt làm theo yêu cầu một bộ đồ gốm theo phong cách nào đó. Điều này giống như mua trọn bộ gia cụ khi trang trí nội thất vậy, bạn có thể đi đặt hàng ở tiệm nội thất, cũng có thể mời nhà thiết kế đến nhà, dựa theo từng phòng mà chế tạo một bộ….Mấu chốt là sở thích của mỗi người như thế nào, đương nhiên càng mấu chốt hơn là xem ở túi tiền.
Với những người sang trọng mà nói, rất ít người sẽ mua đồ đại trà hàng ven đường, giống như việc một người mặc lễ phục phối trang sức đắt tiền tuyệt không cùng cấp bậc với một người mặc quần jean áo sơ mi vậy…
Nghe Dương Nghiễn giải thích như thế, Phong Tiểu Tiểu nhận thấy có thể là mình hiểu nhầm, người ta tìm mình không nhất thiết là mình giúp em họ tiểu Đường làm cái gì, càng nhiều là vì năng lực làm ra sản phẩm của cô.
Liếc Dương Nghiễn, Phong Tiểu Tiểu không sao cả buông tay: “Đã có chuyện làm ăn, vậy em đương nhiên sẽ đi.”
…
Cậu Đường Cần ngồi sau bàn làm việc ở thư phòng, đuổi con trai cùng Đường Cần ra ngoài, tiếp đó mời Phong Tiểu Tiểu ngồi, vẫn vẻ mặt dờ đẫn như vào cõi thần tiên, chưa hé răng. Mà trước mặt ông ta là cái bình dỏm Phong Tiểu Tiểu làm.
Phong Tiểu Tiểu thừa dịp này đánh giá căn phòng, nhà người bình thường sẽ ít có ai cố ý chừa ra một căn phòng để làm thư phòng, cái này chủ yếu là do tính chất công việc quyết định. Ví dụ như nói công việc không phải là các loại nghiên cứu, công trình hay học thuật cần yên lặng hoặc bận rộn hàng giờ liền thì thư phòng không cần thiết phải tồn tại…
Gia đình trung lưu thường có ba phòng hoặc hai phòng ngủ một phòng khách, ngoài phòng của hai vợ chồng cùng đứa con, dưới tình huống dư giả làm cái phòng khách cũng có ích hơn thư phòng. Vì những công việc bình thường như lên mạng, đọc sách, sáng tác hay làm bài tập vân vân đều có thể làm ở bàn trong phòng riêng là được rồi. Đương nhiên, nếu là kẻ sỉ diện thì lại khác.
Mà theo bố cục căn phòng, cũng đủ cho một người nhạy bén nhìn ra nhiều thứ, bộ sách đặt trên giá thường sẽ phản ánh tính chất công việc của chủ nhà hoặc tính cách của người đó, người để bàn làm việc sát tường thường sẽ là người tỉ mỉ, nếu đặt đối diện cửa lại là loại người rất gia trưởng. Không gian nhỏ thì không có chỗ ngồi nói chuyện, ít nhất, Phong Tiểu Tiểu thấy ngôi nhà này không nhỏ, vừa mở cửa, đập vào mắt đầu tiên là cái bàn đặt trước giá sách, trước bàn có một ông bác, vào cửa là cảm giác như bước vào pháp đình, áp lực chẳng hề nhẹ chút nào…
Chủ nhà không nói lời nào, Phong Tiểu Tiểu cũng không thể tự nhiên mà chạy đến giá sách tự tìm tạp chí xem, nếu làm như vậy thì không phải là không câu nệ tiểu tiết mà là không biết nặng nhẹ. Vì thế chỉ có thể ngồi, thuận tiện nhìn chim sẻ béo đang lăn lộn trong chậu hoa ngoài cửa sổ….Được rồi, khi về nhất định phải nghiêm túc đề nghị với anh Hai, sau này con chim sẻ béo kia nếu không tắm rửa sạch sẽ thì đừng hòng lên bàn ăn!
Qua một