Phục Hy là ai?!
Không hề nghi ngờ là thượng cổ đệ nhất boss, ngoài Bàn Cổ đã hóa thành thiên địa vạn vật, ở trong bất cứ một quyển sách đồng nghiệp…À, thần thoại điển tịch nào, Phục Hy Nữ Oa cũng đều đứng ở vị trí cao xa ngất ngưỡng, là tổ thần cấp thủy tổ, không chịu hệ thống thần tiên quản lí. Có thể nói là địa vị cao tuyệt đối không thể nghi ngờ.
Ngay cả một trong thượng cổ Tam Hoàng(*) Viêm Đế(**), nhìn thấy Phục Hy cũng phải gọi một tiếng “ông”. Càng đừng nói đến đám con cháu Hoàng Đế(***) sau này mới thành lập Thiên Đình.
(*) Tam Hoàng: chú thích chương 0.
(**) Hoàng Đế: Chú thích chương 19.
(***) Viêm Đế: Chú thích chương 28
Một nhân vật trâu bò như thế sống lại từ bao giờ vậy? Vì sao vẫn chưa bị Lí Trường phát hiện?!
“….Phong tiên sinh kia của bác.” Phong Tiểu Tiểu đau răng hồi lâu, hỏi: “Lai lịch của ông ta là gì? Bác có biết đã đi đâu không?”
Cậu Đường Cần kinh ngạc nhìn Phong Tiểu Tiểu: “Lai lịch của Phong tiên sinh bọn ta làm sao mà biết được?! Đều là người ở chung một cái thôn, tuy rằng cũng có mấy bà cô thích nhiều chuyện đấy, nhưng không ai sẽ dám đi đắc tội Phong tiên sinh….Có lúc cũng nghe ông ấy nhắc tới một ít, dường như ông ấy thích nơi phong thủy tốt, thôn chúng ta lúc trước được ông ấy khen vài lần đại cát.”
Đại cát… Phong Tiểu Tiểu nghe thế cũng không nói, vị Phong tiên sinh có hiềm nghi là Phục Hy kia đã tỏ rõ bản thân chuyên tìm nơi phong thủy tốt để ở, nhưng loại bản sự này lại chỉ có mình hắn tinh thông, đừng nói là đời này bản thân chỉ biết chơi bùn, cho dù thật sự là chủ hồn Nữ Oa có đến, gặp phải chuyện ngoài phạm trù kĩ năng của mình cũng phải luống cuống.
Chẳng lẽ thật về hỏi Độ Nương(****) cả nước có mấy chỗ phong thủy tốt?! Hay kiếm vài đại sư cao nhân đi dạo dạo, xem có thể kiếm được nơi Phục hy đặt chân hay không…
(****) Độ Nương: 1 website chuyện tìm kiếm của Trung Quốc, còn gọi là “trăm độ”, giống với google ấy.
Đang thất thần, cậu Đường Cần sờ sờ bình gốm lại mở miệng: “Trước khi Phong tiên sinh đi, tặng cho ta cái bình này…À, không phải nó, là cái bình bị bể kia! Thằng nhóc bất hiếu, làm vỡ đồ chưa nói, lại dám vứt luôn cả mảnh vỡ.”
“Vứt là chuyện thường, cái đó gọi là hủy thi diệt tích. Bằng không ai ngu như vậy, làm đồ dỏm còn để mảnh vỡ hàng thật chờ bác phát hiện?” Phong Tiểu Tiểu đáp.
Cậu Đường Cần thực đau lòng: “Cho dù vỡ, đó cũng là chính tay Phong tiên sinh làm kia mà! Trước đây bác có chút mặt dày…Khụ! Có chút ngây thơ, dám quấy rầy muốn Phong tiên sinh ở lại, Phong tiên sinh hết cách, làm cái bình như vậy cho ta, nói khi ta lớn nếu ngộ ra huyền cơ trong bình, trong vòng một giáp là có thể cầm cái bình tìm ông ấy. Tuy rằng bây giờ biết ông ấy chỉ dụ dỗ đứa con nít mới nói vậy, nhưng tốt xấu cũng là kỉ niệm!”
Nghe cậu Đường Cần nói như vậy, nhất thời Phong Tiểu Tiểu cũng đau lòng theo. Ông bác trước mắt tuy rằng nghĩ Phụ Hy chỉ dỗ trẻ con, nhưng Phong Tiểu Tiểu biết, tám chín phần mười trong cái bình có manh mối.
Thật không phải nói cô nhớ lại chuyện trước đây mà quyến luyến bao nhiêu với Phục Hy. Chủ yếu là nghe tin một đại thần xuất thế, ai lại không tò mò một chút?!
Manh mối có sẵn lại cứng rắn bị một bà cô nào đó làm hỏng, đừng nói là tiểu quần chúng không biết tình hình như cậu của Đường Cần, ngay cả Phong Tiểu Tiểu cũng muốn đánh tiểu Hân kia một trận.
Đang nói chuyện, cửa thư phòng bị mở ra, cậu em họ một tay cầm di động, một tay mở cửa, cẩn thận nhướng vào nửa người, cười xòa: “Ba, bệnh của tiểu Hân hình như có chút nặng, hôm nay lại đi truyền dịch, bác sĩ đề nghi cô ấy nhập viện quan sát. Con muốn…”
“Bệnh cái đầu mày!” ông bác già kích động, túm bình hoa trên bàn ném qua: “Sợ tao làm phiền nó chứ gì?! Làm sai không hối lỗi chưa tính, còn dám giả bệnh?!”
Cơn giận của ông bác đã không chỉ ở trên cái bình bị vỡ nữa, mà còn do thái độ của cô con dâu tương lai này. Làm sai chuyện không thể trốn, vô luận sai đến đâu, chỉ cần dám nhận trách nhiệm, ông bác cũng có thể xem trọng cô ta một hai phần, nhưng nếu làm sai chuyện lại chỉ biết giả bệnh làm nũng, vậy chẳng ai có thể thoải mái nổi.
Dù thế nào, cô làm bể cái bình của tôi, còn biến thành tôi khắt khe cô, khắt khe cô?!!
Cậu em họ rụt cổ tránh, rồi sau đó “loảng xoảng” một tiếng, cái bình Phong Tiểu Tiểu vừa làm vài ngày cũng nát. Cậu em họ tiếp tục né, trên mặt có chút bất mãn: “Tiểu Hân bệnh thật mà, không phải giả vờ, hôm qua bọn con đi thăm mặt cô ấy trắng bệch.”
“Mày mẹ nó không biết trên đời này còn có từ gọi là trang điểm?!” Ông bác trái phải tìm, không phát hiện cái gì thuận tay, vỗ cái bàn.
“Bác sĩ có cho bọn con xem bệnh án.” Cậu em họ nhếch miệng mất hứng.
Lúc này đừng nói là ông bác, ngay cả Phong Tiểu Tiểu cũng muốn nhét thằng nhóc khốn kiếp có người yêu đã quên cha mẹ này vào lại bụng mẹ để tái tạo lần nữa. Trước không nói đến vấn đề tiểu Hân kia là bệnh thật hay bệnh giả, dưới tình huống rõ ràng là đối phương sai trước, cha mình tức giận, thân là đứa con cho dù chỉ có lệ cũng nên phụ họa theo hai câu vuốt giận trước.
Ví dụ như vấn đề mẹ chồng nàng dâu trong xã hội hiện đại, kì thật nguyên nhân có khi cũng không phải vì hai người đó sinh ra, mà căn nguyên vẫn là do thằng đàn ông quá ngu xuẩn — vợ oán hận với mình: “Mẹ hôm nay bla bla…”, thằng chồng nghe thấy liền tối mặt. Hoặc là mẹ nhắc tới con dâu hôm nay thế nào thế nào, đứa con trai liền hỗ trợ biện giải: “Thật ra cô ấy cũng chỉ có ý tốt…”
Đàn ông luôn muốn mọi việc đều thuận lợi thiên hạ thái bình, nhưng nào có chuyện dễ dàng như vậy. Sở dĩ phụ nữ nói thế trước mặt chồng, hay mẹ nói như vậy trước mặt