Phong Tiểu Tiểu đã sớm đoán được nữ sinh khả ái hẹn mình ra không chỉ vì dạo phố. Nhưng cô chỉ biết đối phương có khả năng sẽ nói chuyện gì đó, lại vạn vạn không ngờ được nội dung lại cẩu huyết đến bước này…
“Tiểu Tiểu, cậu nhường tiểu Khương cho mình đi!”
Đang lẳng lặng liếm kem trên đường, sau khi Phong Tiểu Tiểu ba lần kéo lại cô gái nhỏ muốn vượt đèn đỏ, năm lần ngăn cản cô nữ sinh mơ hồ đụng người khác, hơn nữa còn xăn tay áo lần thứ tư chặn lại bước chân em gái đạp không khí sắp hôn đất mẹ, nữ sinh vẫn phiêu miểu nãy giờ rốt cuộc tích đủ dũng khí, quăng kem xoay người mở miệng.
Phong Tiểu Tiểu đang định anh thư cứu mĩ nhân, chân một cái sẩy, thiếu chút nữa nằm sấp xuống mặt đường thay cho em gái.
“Cậu nói cái gì?!” Ánh mắt trừng lớn, Phong Tiểu Tiểu suýt nữa bị nước miếng của mình sặc chết.
Lời đầu ra khỏi miệng, những câu sau lại dễ nói hơn nhiều. Nữ sinh khả ái hít sâu một hơi, hai má ửng hồng, vội vàng: “Mình biết yêu cầu này quả thật quá phận, nhưng mà cậu đã có bạn trai. Hơn nữa mình thích tiểu Khương từ lâu rồi, cậu đã không thích cậu ấy, vậy nhường cậu ấy cho mình đi!”
“…” Phong Tiểu Tiểu dành ra năm phút ngây người, không biết nói gì: “Cậu coi trọng tiểu Khương từ bao giờ?”
“Một tháng sau khi cậu ấy bắt đầu theo đuổi cậu.”Nữ sinh khả ái ngượng ngùng nhỏ giọng đáp.
Ừ…thời gian em gái này ồn ào ghép đôi mình với người kia cũng vào khoảng lúc đó. Không ngờ người ta làm như thế không phải vì nhiều chuyện, mà là nhịn đau kính dâng vì tình yêu, thuộc cái loại động vật thần kì quí hiếm với tư tưởng “tôi yên lặng yêu anh nhưng anh lại yêu cô ấy, chỉ cần anh hạnh phúc thì tôi cũng hạnh phúc”?!
Phong Tiểu Tiểu vì ánh mắt của nữ sinh khả ái im lặng năm phút đồng hồ, có chút do dự châm chước câu chữ: “Ừ…cái đó, kì thật cậu cùng tiểu Khương không hợp nhau lắm đâu…”
Có thể thích hợp sao?! Công việc của người ta là sát thủ kiêm chức Xi Vưu. Thuộc tính trời sinh tự mang lệ khí(*) nghìn trượng, tay nhiễm đầy máu tươi còn có thể thiên chân ngây thơ trở thành thần tượng vườn trường…Phong Tiểu Tiểu phán đoán dáng vóc nữ sinh khả ái, đưa đến miệng người ta có bị nghiền thành bột phấn cũng không đủ để nhét kẽ răng.
(*)Lệ khí: Chú thích chương 13
Nữ sinh khả ái hiển nhiên hiểu lầm, đôi mắt đỏ lên bi phẫn: “Cậu…Cậu muốn bắt cá hai tay?”
“…” Cô làm gì có.
Phong Tiểu Tiểu cũng bi phẫn.
Nữ sinh khả ái rút ra một tấm giấy ăn trong túi, bên lau nước mắt bên khóc thút thít: “Vốn, vốn chỉ cần tiểu Khương có thể sống hạnh phúc, mình cũng sẽ chúc phúc hai cậu, nhưng cậu không thích cậu ấy….Không thích thì thôi đi, cậu, cậu còn không chịu nhường cho mình, mình…”
Được rồi, bây giờ cô còn trở thành mụ dì ghẻ ác độc. Phong Tiểu Tiểu thở dài lục túi, sau đó lấy ra di động trước mắt tiểu nữ sinh: “Uy? Tiểu Khương? Bên mình có một em gái muốn làm quen cậu, ý cậu thế nào…”
“Khụ khụ khụ!” Nữ sinh khả ái ngừng khóc, thừa dịp tên mình còn chưa bị nói ra liền cướp di động, hai mắt đầy nước trừng Phong Tiểu Tiểu: “Bại hoại! Sao cậu có thể gọi điện cho tiểu Khương?!”
Vốn đang nghĩ cô gái này giành bạn trai của mình, không ngờ người ta đánh ngược lại còn mạnh mẽ hơn so với trong tưởng tượng . Nữ sinh khả ái bị dọa một đầu mồ hôi lạnh, cũng không còn đủ hơi nước để cung cấp cho ánh mắt.
Phong Tiểu Tiểu mạc danh kì diệu: “Cậu thích cậu ta, không gọi cho cậu ta thì gọi cho ai?”
“Cậu, cậu muốn mình không có mặt mũi gặp người sao?!” Nữ sinh khả ái giận dữ huy huy nắm đấm nhỏ tỏ vẻ uy hiếp.
“Thích người ta thì có gì mà ngại?!” Phong Tiểu Tiểu càng cảm thấy khó hiểu, không chỉ thấy khó hiểu còn thấy cố tình gây sự: “Người ta còn dám khóc cho toàn thế giới biết, cậu thẹn thùng làm cái gì?…Em gái, thế đạo ngày nay đã không còn lưu hành rụt rè nữa, thích thì nhích, cảm thấy không được thì giải tán, cậu quanh co lòng vòng không phải tốn thời gian của người khác sao?!”
Thầm mến cũng không phải thôi miên ám thị, cậu