Dương Nghiễn đang được một đám hồ li tinh mượn oai vây quanh chăm sóc cùng đãi ngộ như anh hùng.
Trẻ tuổi, đẹp trai, có tiền…Ánh mắt đám bà nhỏ nhìn Dương Nghiễn thèm thuồng rực rỡ ánh sáng, Dương Nghiễn biết nhiều hiểu nhiều cũng không để những ánh nhìn trần trụi như vậy gần gũi vây vòng, cực kì trấn định, vội ho một tiếng bình tĩnh chào một tiếng, về phòng bế quan, bóng dáng rời đi nhìn vậy mà có vài phần hương vị chạy trối chết.
Đám bà hai sửng sốt một chút, sau đó ầm ầm cười lên.
Từng có giao tình cộng hoạn nạn, quần thể bà hai trở nên thân thiết hơn với Phong Tiểu Tiểu . Đương nhiên, nếu không phải Dương Nghiễn với thân phận kim cương sáng lòe lòe ở đó, phỏng chừng sẽ chẳng ai để cô trong lòng.
“May mà có anh Dương ở đây.” Đối tượng bị cảnh sát nhắm thẳng vào lúc nãy vẫn còn sợ hãi, vỗ vỗ ngực, kinh hách vẫn chưa ngớt trên khuôn mặt tái nhợt: “Nếu không phải vừa lúc Điềm Điềm ở đây, nhất định phiền toái lớn.” Nói xong cảm ơn Điềm Điềm, cảm ơn Phong Tiểu Tiểu, cảm ơn Dương Nghiễn đã về phòng nãy giờ, cảm ơn đám chị em vẫn luôn ủng hộ mình.
Điềm Điềm nhìn Phong Tiểu Tiểu, lại quay đầu nghĩ nghĩ, có chút mất hứng nói: “Chuyện này khoan hãy nói, mày chọc bà già kia trước phải không?”
Bà nhỏ kia lắp bắp: “Không có, là bà ta gây sự trước…”
“Đừng có làm mấy trò mèo đó với tao.” Điềm Điềm phất cánh tay cắt lời đối phương: “Lũ đàn ông háo sắc kia tao còn không biết chắc? Ngay cả vợ hợp pháp trong nhà đó kìa mà còn có thể giở trò bịp bợm, thì mắc giống gì có thể trung trinh như một với chúng ta? Tình nhân bên ngoài đương nhiên không chỉ một mình mày, bà già kia cần gì cứ phải là mày cắn hoài không nhả? Trừ khi mày không ngoan ngoãn nghe lời đi bỏ cái thai đi.”
Lời này đúng là thẳng mà thắng, đối với giai cấp có tiền có quyền, nuôi một hai nhân tình bên ngoài không phải là cái chuyện gì đáng kể, nào mấy ai được sạch sẽ tinh tươm, mọi người nghe qua rồi cũng chỉ làm chuyện trà dư tửu hậu mà thôi. Nhưng nếu lòi ra thêm một cái mạng, chuyện này lập tức biến thành gièm pha.
Chính thất các nhà đều nghĩ khá thoáng, có thể nhắm một mắt mở một mắt cho chồng trộm tanh đầu đường, nhưng nếu ngu xuẩn mà ra đứa con hoang bên ngoài. Vậy nhất định phải nhất đao trảm ma, phòng ngừa tương lai lại ra một mối họa.
Mục đích của tiểu Tam chủ yếu là tiền, người có khát vọng lớn lắm thì là leo ngôi chính thất. Bản thân Điềm Điềm cũng là người bên trong cái vòng luẩn quẩn này, tự nhiên biết bọn chị em đang tính toán cái gì. Cô không có ý khinh bỉ bọn họ, nhưng dưới điều kiện tiên quyết là đừng có kéo theo cả cô xuống nước.
Bây giờ thì ra chuyện. Mình đang muốn né cái vũng bùn này, bọn chị em không giúp đỡ còn chưa nói, lại muốn nhào lên ghê tởm cả đám, đây rõ ràng là chói lọi mà tính kế cô.
Các bà các chị nghe thấy ngữ khí khó chịu của Điềm Điềm đều sửng sốt, nhận ra cô tức giận. Bà hai nhỏ kia phản xạ che bụng, ngẩng đầu nhìn thấy bộ dáng nhíu mày của Điềm Điềm, biết nếu lại dai nữa thì chỉ còn nước xé rách mặt, hung ác cắn răng: “Tao chưa có bỏ nó đâu! Dựa vào cái gì không để tao sinh! Bà ta có ngon thì giữ chồng cho tốt. Lòi ra cái bầu mới tìm tao tính toán làm cái mẹ gì?!”
Mọi người đều là người thông minh, vừa nghe đã hiểu, đối phương mang ý đồ ôm bụng níu chân kim chủ, cố gắng đạp chính thất lên ngôi.
“Cho tôi chen một câu.” Phong Tiểu Tiểu tò mò: “Cô giữ cái thai là đã suy nghĩ kĩ hay chỉ do nhất thời nóng giận? Nhà tài trợ hùn vốn vụ này có biết không?”
Tuy Phong Tiểu Tiểu không phải người trong vòng luẩn quẩn, nhưng vì chuyện lúc nãy, mọi người vẫn cho cô vài phần mặt mũi, bà hai nhỏ kia chần chờ trong chốc lát đáp: “…Ông ta nghe tôi mang thai thì không hề đến nữa, mà nói lại vẫn là do bà già đó…”
Vì thế mọi người đã hiểu. Đây rõ là bị quăng rồi.
“Điềm Điềm, mày phải giúp tao!” bà hai nhỏ kích động túm tay Điềm Điềm không thả.
Điềm Điềm không nói gì, suy nghĩ một lát sau lại chuyển ánh mắt sang Phong Tiểu Tiểu.
Phong Tiểu Tiểu vỗ vai Điềm Điềm: “Cố lên!” sau đó quyết đoán bỏ chạy lấy người.
Một đám đàn bà xinh đẹp son phấn nồng nặc bám trụ trong phòng khách, gây sức ép hơn hai tiếng mới chịu đi. Phong Tiểu Tiểu nghe bên ngoài im lặng, lúc đó mới chịu chui ra, Điềm Điềm đã như kiệt sức nằm dài trên sô pha, đầu ngón tay cũng không muốn động.
Đường Cần cậu trai nhỏ này ở đây ăn chùa uống chùa. Có việc không xài được, lại có cũng không dám xài, bắt hắn trả tiền thuê nhà, tiền cơm càng không thể, trừ khi anh bạn đã đi du lịch của hắn trở về giúp đỡ một chút.
Đứng trong cái hoàn cảnh không thể không ăn cơm mềm như thế này, chỉ có thời khắc thả chim, dẫn chó đi dạo giúp Dương Nghiễn hắn mới có thể nếm được một chút hơi thở của tôn nghiêm…Theo cách nói của Dương Nghiễn, thú cưng nhà anh ta trước kia đều thuê vài hộ lí có trình độ chuyên môn chăm sóc, hiện tại Đường Cần chẳng qua là tiếp nhận công việc này mà thôi, tuy rằng không trả lương nhưng tiền cơm tiền thuê nhà cũng vào đó…
Dắt Hao Thiên Khuyển đi dạo trở về, thứ đầu tiên Đường Cần nhìn đến là Điềm Điềm một thân mỏi mệt, nhịn không được ngó Phong Tiểu Tiểu dò hỏi: ” Cô ta làm sao vậy?”
Phong Tiểu Tiểu nhìn biểu tình buồn bực của Điềm Điềm, biết 8 phần là cô nhỏ này không ngăn cản được thế công mãnh liệt của các bà các chị, bất cẩn đã đồng ý giúp đỡ người ta…Vì thế nhún vai, thuận mồm đáp: “Nhân sinh quá phong phú.”
Đường Cần im lặng trong chốc lát, cũng không để ý Điềm Điềm, thẳng một đường dẫn Hao Thiên Khuyển vào phòng bếp tìm xương.
Phong Tiểu Tiểu nhìn cậu ta như vậy, nhớ đến thông tin mới nhất Thông Thiên Nhãn dò