Thức ăn rất nhanh lên bàn. Nếu đã có người ngoài ở đây thì đương nhiên là nên ngậm miệng ăn cơm trước đã.
Cơm nước xong ngồi ở phòng khách làm màu một chút, hai cha con nhà Khương cùng hai người Phong Tiểu Tiểu bắt đầu dời trận địa, trước khi đi còn thuận tay kéo theo bé Đường Cần.
Điềm Điềm ôm bụng ngồi trên sô pha ăn trái cây, kì quái nhìn Y Y tiếp tục công trình giám sát như thường lệ….Người sau làm việc này càng lúc càng chuyên nghiệp, phàm là thấy Phong Tiểu Tiểu hoặc Dương Nghiễn mang ai đi mật đàm thì sẽ thật thuận tay kéo những người không liên quan ngồi hết vào sô pha…Nhìn Y Y, Điềm Điềm tò mò: “Sao tiểu Đường cũng vào theo vậy?”
Bạn tốt lâu ngày không gặp cùng phụ huynh của người ta, một người ngoài như Đường Cần đi theo náo nhiệt cái gì?
“Không biết” Y Y rất quen thuộc lắc đầu giả ngu. Chuyện không thể nói ra nhiều lắm, cô lại không biết bịa cớ gì, rõ ràng giả ngu là tiện nhất, có hỏi thế nào đi nữa cũng không biết gì hết.
Điềm Điềm càng nghĩ càng tò mò: “Chẳng lẽ chú Khương cùng Đường Cần kia vừa gặp đã thân?”
“Không biết.”
“Nhưng như vậy cũng không đúng nha, đang làm khách trong nhà người ta mà, có mới gặp như thân đi chăng nữa cũng không thể kéo khách của mình cũng đi theo.”
“Không biết.”
“Hơn nữa người mở miệng còn không phải là chú Khương mà còn là Phong Tiểu Tiểu…”
Điềm Điềm cũng quen rồi, căn bản không trông cậy vào Y Y có thể cho được câu trả lời, tự mình lẩm bẩm đoán mò là được, giết thời gian.
Mà lúc này không chỉ có Điềm Điềm ở ngoài cửa, mà Đường Cần bên trong phòng cũng nghi hoặc cực kì.
Phong Tiểu Tiểu đưa mấy người vào xong, rót mấy ly nước, tiếp đón mọi người ngồi xuống, cũng không giải thích mà lấy máy tính khởi động, cười cười với ba Khương: “Chú Khương chờ chút, chuyện chúng ta từ từ nói sau, anh Hai đang có việc phiền toái muốn nhờ chú giúp một tay.”
Khương ba cầm li, nho nhã cười, liếc Dương Nghiễn một cái, gật đầu: “Chuyện của tiểu Dương chú đương nhiên sẽ giúp, dù sao hai đứa cũng là đồng bạn của thằng bé nhà này, giúp đỡ lẫn nhau mới phải…Nhưng có điều nếu khó giải quyết thì cần đưa đơn đặt hàng. Công tư phải rõ ràng.”
“Tuyệt đối không khó giải quyết, chỉ cần một câu của ngài thôi.” Phong Tiểu Tiểu cười tủm tỉm, máy tính khởi động xong, mười ngón tay lạch cạch ấn phím, đăng nhập một trang web mà mọi người ở đây đều hết sức quen mắt.
Tiếp theo cũng không nhìn biểu tình trừng mắt ốc như thấy quỉ của Đường Cần, lại đánh một chuỗi mã. Trang diễn đàn kĩ thuật ban đầu đã đổi thành trang sát thủ tự do.
Đường Cần che miệng suýt thét lên sợ hãi, nhìn xem cha con nhà Khương, nhìn nhìn lại Dương Nghiễn, đều mang thái độ tự nhiên bình tĩnh không ngoại lệ, hiển nhiên cũng là người trong vòng….Nói như vậy, chẳng lẽ là mình nhận trúng đơn hàng giết đồng nghiệp?!
Giới sát thủ không có qui định thành văn, trong giao dịch nếu gặp phải trường hợp song phương mâu thuẫn bất đồng quan điểm thì phải là lấy việc chung là trọng, sau đó rồi có cần ra tay thì nhất định cũng sẽ không chút lưu tình.
Nhưng ngược lại, nếu có ai đó thuê một sát thủ đi giết một sát thủ, vậy là phạm vào vùng cấm.
Công việc có khuôn phép của công việc, giữa sát thủ tuy sẽ không giữ mối quan hệ thân thiện, nhưng cũng sẽ không đối địch nhau nếu không cần thiết, trừ khi là được quốc gia hoặc các tổ chức sát thủ thuê để loại bỏ những sát thủ phụ chuyên dụng thuộc về các tổ chức khác, nếu không dù là sát thủ tự do hay chuyên nghiệp, bình thường đều từ chối những mục tiêu này.
Không biết thì thôi, mà đã biết mà vẫn làm là cố phạm. Sở dĩ có cái qui định như vậy không phải là vì đều là đồng nghiệp nên không có cắn nhau, cần bảo trì tốt quan hệ. Mà chủ yếu là sợ hai sát thủ đối đầu nhau sẽ gây ra động tĩnh quá lớn.
Đã cùng là loại người kiếm tiền trên sinh mạng kẻ khác, không nghĩ cũng biết, ở phương diện này không ai là đèn cạn dầu. Mọi người làm việc đều là vì tiền tài. Khi thân chủ hai bên đối địch nhau cùng thuê hai sát thủ giết chết đối phương, vậy thì phải xem ai nhanh tay hơn.Chậm tay thì thân chủ bị xử lí, lúc đó ủy thác coi như hủy bỏ, không tất yếu anh chết tôi sống không buông tha.
Quan trọng hơn là, chết khi làm nhiệm vụ thì bị gọi là học nghệ không tinh, xem như tai nạn lao động. Nhưng nếu nguyên nhân là bị giết, thì đó là thù riêng…
Từng sát thủ đều có vòng luẩn quẩn cùng đồng bọn riêng, ví dụ như chỗ bán công cụ hành nghề quen thuộc, ví dụ như đồng bạn từng hợp tác, lại ví dụ như thế lực đen tối mà có lúc không thể không mượn dùng….Càng là kẻ liều mạng lại càng có thể bán mạng vì bạn bè. Ai cũng không biết một sát thủ sẽ liên lụy ra bao nhiêu phiền toái, đương nhiên, cũng sẽ không ngu đến mức vì một đơn hàng mua bán mà gặp phải nhiều rắc rối, thậm chí còn có chút kiêng kị cùng bài xích trường hợp này.
Đường Cần tuy là tự do làm thêm, nhưng luật lệ là luật lệ, cho dù hắn không có bao nhiêu bạn cũng biết nếu bị đối phương xác nhận ra thì tốt nhất là nhanh chóng hủy bỏ ủy thác để tránh phiền toái, hơn nữa bản thân lại là một kẻ không có chỗ đứng vững chải trong cái nghề này…Và chỉ vậy thôi Đường Cần cũng biết nguyên nhân vì sao gần đây luôn ra tay bất lợi.
“Mấy người là đồng nghiệp?” Đường Cần bừng tỉnh đại ngộ nhìn xem bốn người, cuối cùng ánh mắt dính ở Dương Nghiễn, hiển nhiên không hiểu tại sao một thái tử nhà cự phú gia sản hàng tỉ lại có hứng thú với cái nghề này…Cũng chính là vì của cải nhà họ Dương mà Đường Cần không hề nghĩ đến hướng đối phương có thể là đồng nghiệp.
Ngay khi hắn suy nghĩ, Phong Tiểu Tiểu đã tìm ra bản ủy thác mà lão Hồ đăng lên, lúc này ủy thác in nhãn “Đang tiến hành”, mà người nhận việc là Đường Cần ngồi bên cạnh.
Nghe được câu hỏi,