Làm sao mà biết được?!
Dương Nghiễn suýt nữa phụt cười ra tiếng, lúc trước ở chung, vì đảm bảo an toàn sinh mạng, 3 lượt Thông Thiên Nhãn mỗi ngày của hắn cơ hồ đều dùng hết cho tên này. Một đoạn thời gian như vậy, đừng nói từ lần đầu tiên đã mò ra tư liệu xuất thân của đối phương, cho dù là chuyện mấy tối nay Đường Cần rảnh rỗi nhàm chán lên mạng cua gái Dương Nghiễn cũng đọc sạch sẽ không sót một chữ.
QQ * của Đường Cần thật đúng là có bản sắc Đường Môn. gọi là Vô Độc Bất Trượng Phu, chỉ có bốn nhóm, trong đó một nhóm là những người trong giang hồ, ba nhóm khác đều là mấy em gái, một nhóm “Không cua được” một nhóm “đang cấu kết” còn một nhóm là” đã chia tay”….
(*) một phần mềm chat
Lúc ở cùng nhau chưa hề thấy thằng nhóc này mắt đi mày lại với cô gái nào, phỏng chửng là áp dụng nguyên tắc đang công tác không tán gái, chẳng ngờ lại là một nhân vật muộn tao** như thế…. Dương Nghiễn cao thấp liếc mắt đánh giá Đường Cần một phen, không nhìn thần sắc suy nghĩ sâu xa của đối phương hừ hừ không chịu giải thích.
(**)kiểu người bề ngoài một đằng mà nội tâm một nẻo, như ngoài lạnh trong nóng ấy.
Nghĩ hắn cũng là người giang hồ? Cũng tốt, dù sao rảnh rỗi là rảnh rỗi, cứ vận dụng chất xám thông đầu óc còn hơn cứ mãi nghĩ đến việc xử lí hắn thế nào.
Khương ba có chút tò mò tò: “Giang hồ là ý gì?” Tiếp theo không đợi Đường Cần trả lời, đã tự đăm chiêu: “Tôi nhớ người trong gia tộc khi ra ngoài làm việc có gặp một ít người kì lạ, bọn họ có thứ tinh thông, lại không lăn lộn ngoài đường, tự hình thành một cái vòng nhỏ hẹp, nói chuyện nghĩa khí còn hung hơn côn đồ…”
“Phía chính phủ cũng không biết định nghĩa những người này như thế nào, càng không biết tiêu chuẩn phán đoán người một nhà với họ ra sao. Hơn mười năm trước có một nhóm lính đánh thuê ngộ sát một gia đình nông dân quốc tịch Trung Quốc ở biên cảnh, lúc ấy bộ ngoại giao đã yêu cầu đưa ra pháp luật nhưng thực thi lại có chút khó khăn, bởi vì nhóm lính đánh thuê kia cũng không thuộc quản hạt của bất cứ thế lực nào. Sau đó chừng nửa năm, mấy chục thành viên trực thuộc nhóm lính đánh thuê lục tục bị giết sạch, cách thức chết khác nhau, ngay cả mấy quân đoàn có quan hệ cũng gặp những tổn thất ở những mức độ bất đồng, trong vòng nửa năm mấy thủ lĩnh cao tầng cũng bị xử lí…” Khương ba vẻ mặt sâu xa: “Sự kiện lúc ấy khiến hắc bạch lưỡng giới hoảng sợ. Có người chứng kiến bảo rằng tất cả hung thủ đều là người phương Đông, mặc đồ đen…Có hai người bị bắt được, một người không đợi thẩm vấn đã bốc hơi khỏi trại giam nghiêm kín, đến nay không ai biết được thủ đoạn của hắn, một người không chạy thoát đã tự sát, trước khi chết còn thong dong mỉm cười nói rằng các em sẽ giúp hắn báo thù rửa hận….Những người này rất giống tử sĩ***. Có người hoài nghi bọn họ là sát thủ chuyên nghiệp. Lúc ấy bởi vì chuyện là ầm ĩ quá, hơn nữa lại là người phương Đông, cho nên từng có người đến hỏi tôi, đáng tiếc những người này ta không biết.”
(***) được hiểu như là những quân nhân chết trận khi đang tại ngũ hoặc những người dũng cảm hi sinh trong khi làm nhiệm vụ gì đó vì dân vì nước kể cả họ không phải là lính.
Đường Cần trầm mặc một lúc lâu, sau đó giương mắt nhìn Dương Nghiễn, lại chuyển hướng Khương ba: ” Người chạy được là Triển gia, chạy không thoát là Niếp gia…Giang hồ quan trọng truyền thừa, toán lính đánh thuê kia diệt một nhà, chặt đứt một gia tộc truyền thừa, tự nhiên sẽ có người đuổi giết báo thù.”
Vụ này trong giang hồ cũng không tính là bí mật, xảy ra từ hơn mười năm trước là chuyện cũ nhưng cũng không hẳn là cũ, trên cơ bản là thế hệ cha chú của Đường Cần đều biết đến.
Khương ba không quá rõ, nhưng nghe hiểu được giang hồ đại khái là chỉ cái vòng luẩn quẩn của những kì nhân dị sĩ mình biết.
Thân mang dòng máu Phương Đông, dù không xem tiểu thuyết võ hiệp thì cũng nghe nói qua, lại cộng thêm phim truyền hình không ngừng tuyên truyền. Khương ba vừa nghe đã biết đó là một cái vòng luẩn quẩn không dễ chọc, nhưng nếu thật đụng phải thì cũng không phải nói nhà mình nhất định không thể trêu vào, dù sao Khương gia cũng không phải là loại nhân vật phụ qua đường. Chẳng qua là hòa khí phát tài, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện thôi.
Nghe hiểu được xong, Khương ba mỉm cười gật đầu: ” Tôi hiểu được, còn may các cậu không phải chuyên nghiệp. Nếu không thị trường của chúng tôi nhất định tổn thất không nhẹ…Đúng rồi, bạn bè trong vòng luẩn quẩn của cậu có hứng thú đến nhà chúng tôi treo biển hành nghề làm thêm không? Gần đây công việc có chút nhiều, chỗ tôi đang nghĩ đến chuyện tuyển dụng nhân viên bán thời gian.”
Đường Cần nghẹn họng, thật tình không biết tiếp những lời này thế nào, tuy rằng chính mình cũng làm sát thủ nhưng đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy có người có thể phát triển cái nghề này chuyên nghiệp như vậy.
Dương Nghiễn không thèm dùng Thông Thiên Nhãn cũng nhìn ra Đường Cần đang rối rắm, bĩu môi: “Chuyện sát thủ trước khoan nói, Khương tiên sinh đến tìm chúng cháu hẳn không chỉ vì nói chuyện này chứ?”
Lúc này Khương ba mới phục hồi tinh thần lại “nga” một tiếng, rồi sau đó có chút khó xử nhìn Đường Cần.
Đường Cần ngó trái ngó phải, bất đắc dĩ: “Nhìn ý tứ của các người, chẳng lẽ bây giờ tôi thành chướng mắt rồi?”
Những người ở đây thành thật gật đầu.
Đường Cần bi phẫn, đứng dậy ra ngoài—–không chơi với đám bại hoại này nữa, dùng xong người ta rồi vứt, chưa thấy qua như vậy….
….
Lúc sau, cha con nhà họ Khương vẫn ở trong phòng Phong Tiểu Tiểu nói chuyện gì không ai biết, đến khi cửa mở, nhìn thấy Khương ba là một biểu tình thỏa mãn, Đường Cần ngồi trên sô pha, thứ nghĩ đến đầu tiên chính là cấu kết với nhau làm việc xấu….
Tiễn một lớn một nhỏ hai người đàn ông họ Khương ra cửa, Phong Tiểu Tiểu xoay người ngồi xuống sô pha, tùy tay giật điều khiển từ xa cắt tiết mục của Đường Cần chuyển sang phim truyền hình, sau đó thực tự nhiên hỏi: “Khi nào anh đi?”
Đường Cần giận, mình còn chưa xem hết mà!
Nhịn nhịn, Đường Cần cũng