Trong nhà có thêm một sinh hồn là cảm giác gì?
Mấy thần vị tiên chuyển thế vẫn còn ổn, dù sao đã thấy qua, còn không đến mức ngạc nhiên kinh sợ.
Y Y cũng thấy có thể chịu được, sau khi Phong Tiểu Tiểu dùng máu của bản thân trộn với Ngưu Lệ giúp cô khai nhãn thì coi như trong tiệm thêm một miệng ăn, cũng chẳng có gì khác…Bản thân đều có thể biến hình, chẳng lẽ còn sợ một con sinh hồn nho nhỏ?
Duy cảm thấy không được tự nhiên vẫn là Đường Cần cùng Điềm Điềm.
Tuy rằng hai người kia không thể thấy được sinh hồn, nhưng vấn đề cũng là xuất phát từ chuyện không nhìn thấy này. Trên bàn cơm tự nhiên lòi ra thêm một cái chỗ trống cùng một cái lư hương, phòng khách ở nhà sau lại bày ra một cái bài vị, vô luận là nhìn ở góc nào cũng thấy thần quái, cố tình hai người lại không biết đã xảy ra chuyện gì, cả ngày chỉ thấy mất tự nhiên cùng ma quái……Mà đúng là chuyện ma quái thật.
Đối lập với chuyện nhìn thấy hay không nhìn thấy, Vương Vi lăn lộn trong nhà này lại như cá gặp nước, như lời cô ta, nguyên bản là một người sống nhưng thân thể cũng chỉ là một sự trói buộc, ngoài có thêm một hơi thở, có thể hưởng thụ thức ăn ngon cùng ánh mặt trời, bình thường có khi nào dám bất cẩn đâu?
Bởi vì bệnh tim bẩm sinh, Vương Vi không thể để cảm xúc dao động mạnh, bi thương đương nhiên không thể, vui sướng lại cũng không thể. Không buồn, không vui, không mừng, không giận…Người sống như vậy chẳng bằng người chết tự tại hơn.
Bây giờ không giống, ở nơi này ngoài hai con người bình thường ra còn lại đều khác thường, ai cũng thấy được cô, không để cho cô cảm giác cô đơn khi thành một bóng ma mờ ảo. Hơn nữa hai con tượng đất Phong Tiểu Tiểu nặn ra vẫn chưa khai linh trí, đồng nghĩa với việc thiên tiên chi nhãn chưa mờ, đều có thể thấy được cô.
Tính tình của tượng đất cũng rất tốt, chỉ cần một động tác ra lệnh là thực hiện ngay. Vương Vi vào ở được một hôm, bằng ưu thế của sinh hồn, liếc mắt một cái đã thấy được khí tức sinh linh kì lạ trên người hai tượng đất, chờ hỏi thăm ra thân phận của bọn nó xong, lại mãnh liệt yêu cầu Phong Tiểu Tiểu treo miếng ngọc bài kia lên cổ Nghê Nhân Giai, ban ngày chỉ huy tượng đất đeo ngọc bài mang mình đi vòng quanh, buổi tối hưởng dụng hương khói rồi quay về bài vị ngủ…….Cuộc sống này thật sự quá thoải mái.
Dương Nghiễn tuy không quá nhiệt tình với việc đưa Vương Vi hoàn dương nhưng nếu đã nhận thì đương nhiên sẽ phụ trách. Sau khi đã sắp xếp nhờ người hỏi thăm địa chỉ của tóc đỏ xong cũng không để tâm nữa, nên ăn cứ ăn, nên ngủ cứ ngủ, chờ người ta tìm được cách liên lạc với tóc đỏ xong mới có thể ra tay. Vương Vi cũng không thúc giục, cô còn ước gì về cái thân thể tàn tạ kia càng trễ càng tốt.
Phong Tiểu Tiểu vì đơn hàng đặt làm bình mà đã chui vào xưởng vài ngày, hôm nay rốt cuộc cũng làm ra thành phẩm hài lòng, dùng linh lực sửa chữa phỏng chừng có thể giống tám phần, vì thế quyết định đưa cho khách hàng xem thử.
Kì thật cũng không cần cô cố ý đi một chuyến, nhưng Phong Tiểu Tiểu nghĩ dù sao cũng ở phố Thành Hoàng, vừa lúc cũng có thể tiện đường thăm Ngao Tiềm, lại mang Vương Vi về nhà mẹ đẻ một chuyến…Đối với cô hồn ngụ lại phố Thành Hoàng mà nói, hộ khẩu được đăng kí ở miếu Thành Hoàng rồi thì có thể xem đó là nhà mẹ đẻ.
Ôm bình gốm bỏ vào hộp, Dương Nghiễn vừa lúc ở phòng khách xem ti vi, vừa thấy Phong Tiểu Tiểu liền nở nụ cười: “Yêu, xuất quan?”
“Ừm, ra thành phẩm, tính mang đến phố Thành Hoàng cho khách hàng xem.” Phong Tiểu Tiểu nhét xốp dẻo vào cái hộp, để bình vào, lại bỏ thêm xốp dẻo, cuối cùng đóng bao, làm xong mới nhìn quanh phòng khách, không thấy ai, tò mò: “Mọi người đâu hết rồi? Ra ngoài?”
“Đường Cần ở trong phòng, hình như nghe nói gần đây trên trang web có đơn đặt hàng mới, vừa lúc ở khu này, hắn định tự mình kiếm lộ phí. Điềm Điềm ra ngoài đi dạo, Y Y thì trông tiệm, Nghê Nhân Giai đi ra ngoài.” Dương Nghiễn dễ gọi trả lời, báo cáo một lượt hành tung của mọi người, Nghê Nhân Giai đương nhiên là chỉ Vương Vi, trong khoảng thời gian này sai sử thủ hạ của Phong Tiểu Tiểu rất vui vẻ.
Phong Tiểu Tiểu thấy bộ dáng chán đến chết của hắn, nhịn không được bĩu môi: “Anh cả ngày cũng không có