(*)Phác Thiên Ưng: xem chú thích chương 16
Kẻ không muốn sống là một tên côn đồ.
Đương nhiên, chỉ số thông minh không cao luôn bị lừa làm chim đầu đàn cũng chỉ có loại quần thể nhiệt huyết này.
Người bị phiền toái không phải Y Y, tuy rằng con bé kêu lớn tiếng hơn bất cứ ai, nhưng hai người Phong Tiểu Tiểu đến nơi liếc mắt một cái liền nhìn ra tình huống càng nghiêm trọng, bởi Điềm Điềm đang sợ run trắng bệch mặt mũi nấp sau lưng Y Y.
Đám côn đồ miệng không sạch sẽ đùa giỡn hai em gái trong tiệm, nhưng hai người đã thấy được, mục tiêu chủ yếu của những người này là Điềm Điềm…Lí do đương nhiên không phải bởi vì cô ta xinh đẹp, xem chừng là do cái bụng rồi.
“Đã nói rồi, tình huống bây giờ cũng đừng đi ra ngoài tản bộ.” Dương Nghiễn vừa thấy đã hiểu được tình huống, ôm tay thoải mái cho một cú Mã hậu pháo (**)
(**) Mã hậu pháo: thuật ngữ cờ tướng, ví với hành động không kịp thời chẳng giúp ích được gì.
Điềm Điềm sáng rỡ hai mắt, vứt bỏ Y Y chạy đến chỗ hai người.
“Nè, cứ vậy mà để nhân viên của tôi ứng phó một mình có ác quá không?” Phong Tiểu Tiểu bất mãn, sau đó đẩy Dương Nghiễn đến Y Y.
Điềm Điềm ngẩn người, nhìn Phong Tiểu Tiểu đứng ở vị trí an toàn lại không hề có cảm giác an toàn, lại nhìn người có cảm giác an toàn lại đứng trước bầy sói – Dương Nghiễn, nghĩ nghĩ, khẽ cắn môi chạy vào nhà trong.
“…”
Phong Tiểu Tiểu cùng Dương Nghiễn trầm mặc.
“…”
Tên côn đồ trầm mặc.
Cho dù là phe nào cũng không ai ngờ Điềm Điềm lại cứng rắn có quyết tâm đập nồi dìm thuyền (***) như vậy, “cái thuyền chìm” cụ thể là chỉ ba người bị bỏ lại bên ngoài.
(***) đập nồi dìm thuyền ( đồng nghĩa: phá phủ trầm châu) dựa theo tích Hạng Vũ mang quân đánh Cự lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.
“…Tự nhiên cảm thấy thật muốn để bọn họ đi vào gây sự, anh Hai, anh thế nào?” Sau một lúc lâu, rốt cuộc Phong Tiểu Tiểu mở miệng đầu tiên.
“Thôi bỏ đi.” Dương Nghiễn nâng trán.
Đám côn đồ bị tình huống quỉ dị biến thành có chút nghẹn lời, hồi lâu sau mới phục hồi tinh thần quay lại kịch bản ban đầu: “Mấy người….”
Lời còn chưa dứt, Điềm Điềm vốn ở nhà sau lại vọt ra, hóa ra cô gái này không phải tự mình đi trốn, mà là thực thông minh kéo ra Nghê Nhân Ất, hét lớn một tiếng trấn trụ toàn tràng: “Bọn mày không được xằng bậy! Bảo vệ ở cửa hàng này cực kì lợi hại!”
Nghê Nhân Ất cao gần 3 mét, dáng người tráng kiện, một cánh tay bằng hai cái đùi của mấy tên côn đồ. Có lẽ là bị kéo ra vội vàng, tên ngốc này còn mang theo túi bùn gần mấy trăm cân chưa buông. Xem dáng vẻ thoải mái này chắc cũng giống như cầm gói mì ăn liền.
Vô luận là ở đâu, khi nào, dáng người Nghê Nhân Ất không hề nghi ngờ đều cực kì có sức uy hiếp, chẳng sợ hắn mang biểu cảm ngốc manh nhìn đám côn đồ, lại vẫn có thể khiến cho cả đám cứng ngắc hóa đá tại chỗ, hung hăng nuốt cái ực….
Ông, ông chủ chưa nói trong tiệm có tên nào cấp bậc đại ca như vậy nha…
“Ồ, thật thông minh.” Phong Tiểu Tiểu ngoài ý muốn khen ngợi một câu.
“Hừ!” Có lẽ do dáng ngươi Nghê Nhân Ất thực sự rất có cảm giác an toàn, Điềm Điềm hết sức vững vàng: “Muốn kiếm tiền cũng phải xem có mạng để tiêu hay không, chỉ bằng bọn mày cũng muốn kiếm tiền của bà đây?”
Đám côn đồ hồi phục tinh thần lại mới bắt đầu xôn xao, vì mấy đồng tiền đánh bạc một cái mạng có đáng hay không? Tuy rằng vị đại ca này chưa chắc có can đảm giết người, nhưng chỉ với cái thân hình đó thôi, hắn mà ngã một cái trúng cả bọn thì thể nào cũng bán thân bất toại là nhẹ nhất. Một tên côn đồ nhỏ giọng bất an hỏi đồng bọn: “Hay là bữa khác lại đến?”
“Bữa nào? Đổi ngày nào?” đồng bọn xì khinh miệt, thanh âm còn thấp hơn: “Liều mạng, xông lên, thừa lúc loạn tông một cái rồi bỏ chạy. Dù sao chúng ta cũng không bắt người, chỉ cần cô ta sảy thai là được.”
Những người ở đây trừ Điềm Điềm đều có cảm quan rất nhạy cảm, lời này không chỉ Dương Nghiễn cùng