Lão Hồ quả thật là một nhân vật mang đầy sắc thái bị kịch.
Bởi vì điều kiện thể chất bẩm sinh cho nên lão ta cực kì chấp nhất với đời sau, ngoài đứa con trước xem như đã phế bỏ, chỉ còn cái bụng của Điềm Điềm lúc này là hy vọng duy nhất trước mắt lão.
Thậm chí vì đứa bé còn chưa biết là nam hay nữ này, lão Hồ có thể dẹp hết mọi chuyện sang một bên, ngay cả con trai ruột cũng đánh chỉ để cam đoan có thể sinh ra một đời sau khỏe mạnh.
Cho nên sau khi nghe Điềm Điềm đồng ý chuyển khỏi cái tiệm rách nát kia, tâm tình hưng phấn của lão Hồ có thể hiểu được. Mặc dù bạn học tiểu Hồ ra tay khiến lão rất không vừa lòng, nhưng cuối cùng thì hành vi ấy cũng gián tiếp thúc đẩy đến kết quả tốt đẹp, xem ở chuyện này, lão Hồ cảm thấy thỉnh thoảng ngó lơ cũng chấp nhận được.
Hôm sau không phải ngày nghỉ, nhưng vì đứa bé quí giá của mình, lão Hồ vẫn tự lái xe đến đón người, như trước ngụy trang một bộ dáng thiên hạ thái bình, có hình có dạng hàn huyên khách khí với một Dương Nghiễn hiếm khi dậy sớm, tựa như lão chưa từng thuê sát thủ giết hắn vậy.
Cho đến khi đối phương cẩn thận đỡ một Điềm Điềm còn chưa lớn bụng lên xe, sau đó khẩn cấp khởi động máy chạy như bay, để lại một chuỗi khói bụi giống như sợ Dương Nghiễn muốn giở trò gì, Phong Tiểu Tiểu im lặng đứng bên cạnh nửa ngày mới ra tiếng: “Thực dối trá.”
“Dối trá là kĩ năng tất yếu, em cũng có thể nói kiểu khác, như là khéo đưa đẩy chẳng hạn.” Dương Nghiễn “thích” một tiếng, vòng hai tay, tựa vào ván cửa nhìn hướng lão Hồ rời đi: “Mặc kệ là chính trị hay thương nghiệp, chẳng sợ chỉ là một viên chức quèn, khi giao tiếp với người khác cũng tránh không được trên mặt một kiểu trong lòng một kiểu, trừ phi là nơi dùng thực lực thăng tiến như quân đội, nếu không thì đâu cũng vậy thôi.”
Phong Tiểu Tiểu khinh bỉ: “Em cũng không phải trẻ con 3 tuổi, chẳng qua là tức cảnh sinh tình mà thôi.”
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đúng là vì loại hoàn cảnh này cho nên ưu thế Thông Thiên Nhãn của Dương Nghiễn mới cực kì nổi bật. Ví dụ như nói hắn kí hợp đồng với người ta, liếc mắt một cái liền đọc tuồn tuột tâm lý của đối phương, sau đó hành xử cho nó thỏa đáng một chút thôi thì chuyện tiếp theo chả có gì vấp trở.
Bình thường cũng vậy, đối phương nói thật hay nói dối, mục đích gì, là loại người ra sao, tất cả chỉ là chuyện của một cái liếc mắt. Tuy đúng thật là nói cái cảm giác “mọi người đều say duy ta tỉnh” có chút đau buồn, nhưng mấu chốt thắng ở chỗ sẽ không bị người ta lừa dối.
Đường Cần ngậm miếng táo nhướng cái đầu ra từ cửa bếp: “Ông kia là người mướn tôi mà mấy người nói á hả?”
Bằng vào dấu vết để lại, bằng vào giao tình hiện tại của mọi người, Đường Cần bây giờ muốn biết vài chuyện thật rất dễ dàng, dù sao hắn cũng thuộc về quần thể có năng lực đặc thù, Dương Nghiễn không lo lắng làm hư hắn.
“Đúng thế, thì sao?” Dương Nghiễn hỏi.
“Không có gì, chỉ hỏi thôi.” Đường Cần lại ngậm miếng táo rụt đầu về.
Phong Tiểu Tiểu nghi hoặc nhìn Dương Nghiễn, Dương Nghiễn buông tay: “Cậu ta muốn chơi đùa một chút, không đến mức chết người.”
“À.” Phong Tiểu Tiểu gật đầu, đồng thời lại xác định Thông Thiên nhãn quả nhiên đồ tốt.
Nói đến tạp vụ trong tiệm gốm thì ngoài Điềm Điềm chính là Đường Cần, mà cái nghĩa “tạp vụ” ở đây chủ yếu là loại quần chúng không biết chân tướng thật của đám Phong Tiểu Tiểu.
Dù sao mọi người không ai là người bình thường, trước kia hiểu rõ nhau cùng ở chung, rảnh rỗi