Ba tháng qua đi, Thiên Vân cứ như thế tham ngộ trận pháp, bản thân hắn cũng nhận được không ít kiến giải.
Một ngày này Thiên Vân cuối cùng cũng xuất quan, thẳng hướng đỉnh Bắc Hà Phong mà đi.
"Sư tôn! đệ tử đã tìm hiểu trận pháp được một đoạn thời gian, cảm thấy đã không sai, lần này tới mong được sư tôn chỉ điểm".
Thiên Vân đứng ngoài đại điện, chắp tay nói.
"Vào đi!" Thanh âm Lý Hạo rất nhanh liền vang lên.
Thiên Vân nghe được, lập tức tiến vào trong.
Lý Hạo lúc này ngồi cạnh bàn trà, tay cầm một viên ngọc giản, đầu lông mày hơi nhíu, dường như đang gặp vấn đề nan giải.
Thấy Thiên Vân đi tới Lý Hạo liền đặt ngọc giản xuống, mặt mang mỉm cười, hỏi.
"Sao hả, ngươi đã tìm hiểu được những gì, có thắc mắc cứ hỏi, vi sư biết sẽ không giấu giếm"
Thiên Vân một bên bưng trà rót nước, một bên nói ra những gì mình hiểu về trận pháp.
Đa số những thứ Thiên Vân nói ra đều là học thuộc lòng, chỉ có điều hắn cũng dung hợp Thiên Diễn Thuật vào trong, nhiều lúc ngay chính bản thân Lý Hạo cũng bất ngờ, vẻ mặt ngây dại.
Lý Hạo cho dù vẫn giải đáp được hầu hết thắc mắc của Thiên Vân, có điều những câu hỏi thâm ảo như.
"Nếu như trận pháp cần năng lượng để vận hành, có hay chăng chúng ta có thể sử dụng một nguồn năng lượng ở chiều không gian khác, vận hành trận pháp này..." Những câu hỏi như vậy, ngay cả bản thân Lý Hải cũng chưa từng nghĩ qua.
Có điều những nghi vấn của Thiên Vân lại làm sáng tỏ không ít thắc mắc của Lý Hạo, bản thân hắn cũng đã gần động chạm tới những tri thức này, chẳng qua chưa thể tìm thấy bản chất mà thôi.
Qua lần nói chuyện này, chính bản thân Lý Hạo cũng thu hoạch được không ít.
Càng giải đáp nhiều khúc mắc của Thiên Vân, Lý Hạo càng có cảm giác người đệ tử này giống một thiên tài, một thiên tài trong lĩnh vực trận pháp.
Có điều Lý Hạo không biết, thật ra Thiên Vân đang thông qua trận pháp, tìm hiểu Thiên Diễn Thuật.
Lý Hạo giải đáp khúc mắc của Thiên Vân mà được lợi, bên phía Thiên Vân cũng đạt được không ít linh cảm.
"Ta cảm giác ngươi tìm hiểu đã không sai, thiên phú rất khá.
Như vậy đi, trong này là hai phần đạo cụ bày bố Tụ Linh trận, ngươi thử bày một lần ta xem".
Lý Hạo sau khi giải đáp tất cả khúc mắc của Thiên Vân, lúc này mới mỉm cười xuất ra một cái túi.
Thiên Vân trong lòng cũng có cảm giác, hiện tại bày một lần trận pháp cũng là củng cố thêm trong lòng phán đoán.
Hắn cung kính nhận lấy túi trữ vật, từ bên trong xuất ra một ít vật liệu.
Những vật liệu này có trận kỳ, ngọc thạch, bút lông soi, mực nước, giấy vàng.
Thiên Vân cùng Lý Hạo đi ra ngoài, tiến tới một khu vực trống trải, y theo những gì đã từng học qua, bắt đầu dựa theo phương vị, tiến hành bày trận.
Những vật liệu Lý Hạo đưa cho Thiên Vân năng lượng không quá nhiều, hắn cũng không dám bày trận quá mức thâm ảo, chỉ bày một trận pháp vừa sức chịu đựng của những vật liệu này mà thôi.
Một mắt trận theo thế lưỡng nghi rất nhanh thành hình, theo đó là từng đạo trận kỳ được cắm xuống, ngọc thạch trải đều từ mắt trận ra bên ngoài.
Từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy một trận pháp chu vi hơn 20 mét thành hình.
Lại dùng bản thân linh lực quán trú vào bút lông sói, chấm một ít mực nước, bắt đầu vẽ lên giấy vàng những phù văn khó đọc.
Vẽ phù văn đòi hỏi tu sĩ phải có tinh thần lực cường đại, linh lực cũng phải thực sự lớn, nếu tu sĩ không đáp ứng đủ hai yêu cấu trên, căn bản rất khó trở thành một trận pháp sư.
Thân hình Thiên Vân có chút hơi run, bất quá cũng không xảy ra vấn đề gì lớn, rất nhanh liền thích ứng loại này tiêu hao cảm giác.
— QUẢNG CÁO —
Lý Hạo càng nhìn học trò, hai mắt càng phát sáng, thầm than.
"Quả thực ngút trời kì tài, chỉ tiếc tu tiên tư chất không được tốt cho lắm, có điều nếu giúp hắn mưu cầu một ít đan dược, chưa chắc hắn không thể bước vào Phong Thân"
Thiên Vân vẽ xong 8 lá phù, lập tức dùng Khống Vật thuật đưa chúng về vị trí, miệng lẩm nhẩm chú ngữ.
"Ầm!"
Một tụ linh trận pháp dựa thế lưỡng nghi lập tức sinh ra, bên trong mắt trận âm dương xoay tròn, tựa như hai con cá một đen một trắng nối đuôi nhau bơi lội.
Bên ngoài trận kỳ kết nối với nhau, bắt đầu xoay tròn, phù chú tựa như sợi dây vô hình, kết lối toàn bộ trận pháp thành một thể, ngọc thạch bắt đầu hình thành hấp lực, linh khí trong thiên địa bắt đầu ùn ùn kéo tới.
"Rất tốt!" Lý Hạo mỉm cười gật đầu, đối với tụ linh trận Thiên Vân bày ra, đã không có gì phải sửa chữa.
Thiên Vân vội vàng chắp tay, khiêm tốn nói.
"Đa tạ sư tôn chỉ điểm"
Lý Hạo gật đầu, lại đưa cho Thiên Vân một quyển sách ố vàng, nói.
"Ngươi lần đầu bày trận liền thành công, nói rõ thiên phú của ngươi ở lĩnh vực này rất không sai.
Đây là vi sư năm đó thu được một phần truyền thừa, ngươi nếu có thời gian, tham ngộ một chút sẽ rất tốt"
Thiên Vân hai tay nhận lấy cuốn sách, trên sách có ghi bốn chữ "Nghịch Hành Phá Trận"
"Tốt! Thời gian cũng không còn quá dài, ngươi cũng nên tiến vào Thiên Kiếm Đồng Nhân trận đi một vòng, cố gắng nâng cao thực lực.
Chuyến này tiến nhập Dược Vương Động, căn bản không phải chỉ đối phó thuận tu, ngay cả nghịch tu, ma tu cũng không ít, thực lực càng cao, bảo mệnh sẽ càng tốt một điểm".
Lý Hạo nói xong liền phất tay, thân ảnh biến mất.
Sau khi cáo từ rời đi, Thiên Vân cũng không lập tức xông vào Thiên Kiếm Đồng Nhân trận ngay, hắn muốn trở về động phủ, dung hợp một chút cảm ngộ vừa đạt được.
Không thể không nói, Lý Hạo phương diện trận pháp tạo nghệ rất cao, Thiên Vân nghe lời lý giải của y, thu được không ít linh cảm.
Thiên Diễn Thuật cảnh giới thứ hai, Thiên Vân nhập môn đã gần bốn năm thời gian.
Chỉ có điều từ đó tới nay tiến bộ rất chậm, ngay cả thấu triệt còn chưa đạt được, cũng đừng nghĩ tiến vào cảnh giới thứ ba "Vô Tâm".
— QUẢNG CÁO —
Thiên Vân dung hợp hai loại học vấn, lại cảm thấy trận pháp có mấy phần tương đồng với Thiên Diễn thuật.
Thứ nhất cả hai đều lấy thiên địa, âm dương làm gốc, từ đó bắt đầu diễn hoá, bắt đầu tìm hiểu những thứ ẩn chứa bên trong.
Thiên Diễn Kính Hoa lấy thiên địa làm cầu, thời gian làm mốc, thôi diễn tính toàn quá khứ tương lai.
Nói rằng từ không sinh có cũng không phải, chỉ là dùng thọ mệnh từ trong thiên địa tìm ra cho mình một đáp án.
Những sự vật, sự việc đã và đang diễn ra trong thiên địa, nó sẽ không mất đi, chẳng qua ta bị thời gian, không gian chi phối, tìm không thấy chúng mà thôi.
Có điều nếu như có