"Nhanh quá".
Lão giả nội tâm rung động, bật thốt lên.
Thế nhưng lão ta cũng không hề chậm, tay trái không biết từ đâu lấy ra một lá bùa, lá bùa này vẽ đầy hình thù kì quái, ánh sáng lập lòe.
Lá bùa rời tay liền trực tiếp đốt cháy, ngay sau đó một màn ánh sáng màu vàng đất xuất hiện, bao bọc thân thể lão ta vào trong.
Nói thì chậm, nhưng lại nhanh vô cùng, Thiên Vân chỉ vừa biến mất, vòng sáng màu vàng liền xuất hiện.
Đúng lúc này từng tiếng "răng rắc" vang lên, thân hình Thiên Vân từ lúc nào đã đứng phía sau lão già, tay phải thành quyền đánh vào màn sáng.
Màn sáng chịu một quyền này vậy mà chỉ xuất hiện một vài vết rạn, sinh sinh đỡ được một quyền của Thiên Vân.
Thiên Vân thấy cảnh này nội tâm không khỏi rét lạnh, một đấm này hắn đã tung ra bảy phần sức mạnh, vậy mà ngay cả một lá phù cũng không thể phá vỡ.
"Hừ! Muốn chết".
Lão già cũng là vô cùng khiếp sợ, đạo Hậu Thổ Phù này phòng ngự vô cùng khủng bố, không phải tu sĩ Khai Linh ngũ đoạn làm cách nào cũng không phá được.
Thế nhưng kẻ này chỉ dùng bản thân Hóa Cảnh lực lượng, một quyền đánh nứt phòng ngự Hậu Thổ Phù, quyền này nếu đánh vào người lão, chuyện gì sẽ xảy ra a? Chỉ nghĩ sơ thôi, đã đủ khiến lão rét run.
Lão già quát chói tai, hai tay hợp lại, thủ ấn liên tục đánh ra, dường như muốn thi triển chiêu thức.
Thiên Vân nào cho lão được như ý, nội lực điên cuồng quán trú vào nắm đấm, lại một quyền nữa ầm vang mà tới.
"Răng rắc" vòng sáng màu vàng chịu không nổi sức công phá lớn như thế, phá toái tứ tán.
Quyền kình thế đi không hề giảm, thẳng hướng ngực lão giả mà vào.
Đúng lúc này một loại cảm giác chết chóc từ phía sau đánh tới, Thiên Vân tâm thần run lên.
Thiên Vân biết nếu không giết lão già này ngay, chỉ cần hai người hợp lực hắn chắc chắn phải chết, sát tâm nổi lên, không lùi mà tiến.
Long Huyết Luyện Thể toàn lực bảo vệ hậu tâm, nắm đấm thế đi không đổi, tàn nhẫn đập vào ngực lão già.
"Ầm, phốc"
Lão già bị một quyền đập vào ngực, thân thể như diều đứt dây bay ngược mà ra, quyền kình vẫn cứ thuận thế mà vào muốn sống cũng khó.
Thiên Vân lúc này cũng thổ huyết ngã nhào, sau lưng một mảnh đau xót, máu chảy ướt đẫm cả quần áo.
"Minh lão, không sao chứ?" Tên thanh niên không ngờ Thiên Vân lại tàn nhẫn như vậy, rõ ràng có thế trốn lại không muốn, sinh sinh đón hắn một kiếm cũng phải quyết tâm giết Minh lão.
Minh lão làm sao còn có thể trả lời hắn, quyền kình lúc này đã phá tan lục phủ ngũ tạng của lão, chết không thể chết lại.
"Ngươi! Tìm chết".
Gã thanh niên mặt như sương lạnh, kiếm trong tay lập lòe quang mang.
"Vô Sinh Kiếm"
Ba chữ này từ trong miệng gã thanh niên chậm rãi thốt ra, thanh âm trầm thấp, phảng phất xa xa như từ trên trời truyền đến, mang theo ý sát phạt không thể phản kháng, làm Thiên Vân cũng không nhịn được sợ run.
Phía sau lưng đau xót cũng không để ý tới, vội vàng muốn thi triển khinh công chạy trốn.
Thế nhưng nội lực dường như bị thứ gì đó giam giữ, đề không nổi một điểm sức lực.
Thiên Vân biết thời khắc này đã là nguy cơ sinh tử, hắn không thể để hoảng sợ lấn át bản thân.
Hắn nghiến răng, hai loại khẩu quyết Hạ Thi Phệ Linh Kinh cùng Vạn Tướng Pháp Điển hòa vào nhau, lấy Vạn Tướng Pháp Điển làm chủ đảo ngược vận hành.
Thiên Vân phun ra một ngụm máu tươi, nội lực bị đảo ngược khiến hắn bị thương, thế nhưng lúc này hắn lại không tỏ ra đau đớn, ngược lại mừng như điên.
Nội lực một lần nữa lấy Hạ Thi Phệ Linh Kinh làm chủ đạo, bắt đầu vận chuyển theo chu thiên.
— QUẢNG CÁO —
Đúng lúc này thanh kiếm trong tay gã thanh niên lao ra, đón gió mà lớn, uy áp kinh khủng tựa như bất cứ thứ gì đều có thể bị nó chém giết.
Thanh kiếm chỉ tích tắc đã to gấp mấy lần, thẳng hướng Thiên Vân mà đến.
Thiên Vân ánh mắt cũng chuyển lạnh, khinh công cấp tốc vận chuyển, nhoáng một cái đã biến mất.
Thiên Vân chưa kịp lộ vẻ vui mừng, khuôn mặt lại lần nữa biến sắc, thanh kiếm kia thế mà như có con mắt, đuổi theo sau hắn không bỏ.
"Mẹ nó!" Thiên Vân giận dữ quát to, khinh công lần nữa vận chuyển tới mức cực hạn.
Lúc này không còn là tàn ảnh, không còn là vết ngân, khinh công của hắn dường nhu đã có dấu hiệu đột phá.
Thiên Vân không hề vui vẻ, lúc này trong lòng chỉ có đắng chát.
Thanh Kiếm kia như giòi trong xương, hắn chạy không thoát.
Gã thanh niên ánh mắt phát lạnh, nội tâm không ngừng nghi vấn.
"Tại sao hắn còn có thể thôi động khinh công? Vô Sinh Kiếm chẳng phải đã khóa chặt nội lực của hắn rồi sao? Tên này quá tà môn, không thể không diệt"
Nghĩ tới đây, gã thanh niên hai tay kết ấn, gã kết ấn cực nhanh, một quả cầu lửa lập tức bùng lên.
"Hỏa cầu thuật"
Gã thanh niên cánh tay run lên, hỏa cầu tựa như một đoàn liệt nhật đón gió mà chướng, sức nóng không thể nào hình dung.
Hỏa cầu chướng to như một thùng nước, thanh niên phất tay chỉ về hướng Thiên Vân.
Thiên Vân thân mang thương thế, tuy rằng thân thể rất mạnh nhưng nếu cứ thế này chỉ có nước chết.
Lại nhìn hỏa cầu to lớn từ xa bay tới, nội tâm không khỏi mát lạnh, thầm nhủ.
"Thủ đoạn của người tu tiên quả thật quá quỷ dị, nếu không thể áp sát giết tên thanh niên kia, tính mệnh của mình cũng khó bảo toàn"
Thiên Vân tuy rất muốn giết tên thanh niên, thế nhưng cuối cùng không có cách, hắn cắn răng chuyển hướng, thân hình càng lúc càng xa.
Thực ra do đây là lần đầu tiên Thiên vân chiến đấu với tu sĩ, tư lịch chưa có.
Nếu Thiên Vân biết nhược điểm của tu sĩ, gã thanh niên kia cũng đã là người chết.
Thiên Vân một đường lao nhanh, chỉ một thoáng đã bỏ rơi thanh đại kiếm cùng đoàn hỏa cầu.
Thấy không có thứ gì đuổi theo nữa, lúc này hắn mới dừng lại, kiểm tra vết thương một chút.
Vết thương khá sâu, hắn dùng nội lực bao bọc lại, ngăn cho máu chảy ra, nội tâm không ngừng mắng chửi.
"Không ngờ chỉ là một lần ăn cơm, vậy mà cũng có thể gây họa sát thân.
Sau này nhất định phải tránh xa nữ nhân một chút"
"Kì quái, thanh kiếm kia tốc độ rõ ràng rất nhanh, tên kia sát ý rất mạnh, tại sao hắn không thao túng thanh kiếm kia giết ta? Lẽ nào khoảng cách sử dụng không đủ xa?" Thiên Vân như nghĩ tới điều gì, nội tâm nhảy lên.
Thiên Vân nghĩ đến đây, thân hình lúc này một lần nữa biến mất.
"Hừ! Xem như ngươi chạy nhanh, lần sau ta sẽ không tha cho ngươi".
Nhìn mảnh rừng cây đang bị hỏa diễm thiêu đốt, lại nhìn thanh kiếm trong tay gã thanh niên hừ lạnh nói.
— QUẢNG CÁO —
"Lần này coi như ăn thua thiệt lớn, Minh lão đã chết, quay về tộc rất có thể sẽ bị khiển trách một phen