Thiên Vân khinh công thi triển tới mức tận cùng, thời gian của hắn không còn nhiều.
Cũng may cho Thiên Vân, Dạ Vũ sơn trang cách nơi này đã không còn xa nữa.
Dạ Vũ sơn trang xây dựng dưới một hẻm núi lớn, nằm biệt lập với dân cư xung quanh.
Hẻm núi này có tên Dạ Vũ sơn, cũng không biết có phải vì thế mà cái tên Dạ Vũ sơn trang ra đời.
Dạ Vũ sơn này điều kiện thời tiết vô cùng kì dị, ban ngày thời tiết cũng giống với ngoại giới, có nắng có mưa mọi thứ đều không khác.
Thế nhưng, điểm đặc biệt của hẻm núi này lại là ban đêm, cứ mỗi khi trời tối nơi đây liền đổ mưa, hiện tượng này đã có từ rất lâu, lâu tới mức người ta không nhớ nổi nó xảy ra từ bao giờ.
Bởi vì tính chất thời tiết cực đoan, hẻm núi này luôn luôn giữ cho mình một mực nước mưa lớn, xung quanh được bao phủ bởi vô số hồ nước nhỏ.
Dạ Vũ sơn trang có lẽ nên gọi là Dạ Vũ đảo mới chính xác.
Dạ Vũ sơn trang nằm ở trung tâm các hồ nước, kiến trúc xây theo kiểu nhà sàn thường thấy của đồng bào miền núi.
Khác biệt lớn nhất là, thay vì nhà làm từ gỗ, lại được làm từ một loại đá có màu xanh.
Dạ Vũ sơn trang là chỉnh thể của vô số những ngôi nhà kiểu này, chúng được dựng lên, quy tụ thành một vòng cung.
Người đứng đầu Dạ Vũ sơn trang có tên Vũ Tuyên, cũng là huynh trưởng của Vũ Huỳnh.
Vũ Tuyên khuôn mặt giống Vũ Huỳnh tới tám phần, nếu thêm một vết sẹo nữa, quả thực giống như đúc.
Lúc này hai anh em Vũ Tuyên cùng Vũ Huỳnh đang ngồi đối diện nhau uống rượu, ăn thịt.
Xung quanh bọn họ còn có rất nhiều võ giả, phần lớn đám người này đều thân mang võ công, mặt mũi ai cũng hưng phấn nghe Vũ Huỳnh kể chuyện.
Vũ Huỳnh có lẽ uống hơi nhiều, giọng nói mang theo kích động, lại có chút lè nhè.
"Các ngươi không ở nơi đó chứng kiến, các ngươi không thể nào tưởng tượng được.
Trích diệp phi hoa cùng lắm cũng chỉ đến thế mà thôi, một cánh lá một mạng người, nghe thôi đã khiến người ta tay chân run rẩy"
"Đúng vậy, đúng vậy.
Thực lực hắn cao tuyệt, chỉ vừa phất tay đã giết hai mươi mạng người".
Một vị nam tử tuổi hơn 30 nghe Vũ Huỳnh kể chuyện cũng đứng lên phụ họa, kẻ này cũng là một trong sáu người còn sống.
"Lợi hại như vậy, sau đó thì sao? Nhị trang chủ mau nói".
Nghe tới trích diệp phi hoa, đám người hai mắt không khỏi phát sáng, liên tục thúc giục Vũ Huỳnh kể chuyện tiếp.
"Lại đi thêm một đoạn đường, phía trước thế mà xuất hiện binh lính mai phục, hơn nữa bên trong còn xuất hiện nhất lưu cao thủ".
Vũ Huỳnh nói đến đây không khỏi hít một ngụm khí, nhớ lại tình cảnh lúc đó, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi.
"Vân huynh đệ dù đã biết trước có mai phục nhưng lại không hề tỏ vẻ sợ hãi, một bực kêu chúng ta tiến lên, mọi chuyện hắn sẽ gánh vác.
Quả nhiên đi được một đoạn, hai bên rừng cây mưa tên rợp trời, đen kịt cả một mảnh không trung"
"Phải, phải! Rất nhiều mũi tên, nếu là võ giả bình thường, chỉ sợ đã bị bắn thành cái sàng".
Một người khác trong nhóm năm người trở về cũng liên tục gật đầu, vẻ mặt cũng là đỏ lên.
— QUẢNG CÁO —
"Vậy vị cao thủ kia sẽ làm như thế nào? Nhị trang chủ ngươi nói nhanh a".
Đám người vẻ mặt chờ mong, trong lòng không khỏi mơ tưởng một trận huyết vũ tinh phong.
"Các ngươi nghĩ sẽ là gì a? Một trận chiến sinh tử? Một trận tử chiến đến cùng? Một trận chiến vì bảo vệ công chúa không tiếc tính mạng?" Vũ Huỳnh không có kể ngay, quay sang hỏi ngược.
"Chẳng nhẽ không phải dạng này? Bên địch còn có nhất lưu cao thủ, lại có cung tiễn thủ nha".
Đám người nhao nhao nghị luận.
Vũ Huỳnh cười nhạt, ánh mắt mang theo vẻ hồi ức, mở miệng kể.
"Các ngươi không đoán được cũng là chuyện bình thường, Vân huynh đệ vậy mà nhảy lên nóc thùng xe, mở ra phòng hộ khí tường.
Không thể không nói, phòng hộ khí tường của hắn quá lớn, vậy mà bao bọc cả chiếc xe ngựa vào bên trong.
Mưa tên bắn tới vậy mà chẳng tạo được một chút sát thương, ngay cả bọn ta cũng không khỏi sợ hãi, e rằng đám người địch nhân cũng là sợ tè ra quần"
"Cái gì? Phòng hộ khí tường bao bọc nguyên một chiếc xe?" Đám người thi nhau hít một ngụm khí, mặt kẻ nào cũng mang theo vẻ khiếp sợ.
"Vẫn còn chưa hết, Vân huynh đệ phải nói trình độ vận dụng nội lực đã đạt cảnh giới đăng phong tạo cực.
Vậy mà dùng nội lực hút đám mũi tên bay lên, chỉ phất tay một cái, mũi tên rào rào bay ngược.
Bên phía kia chiến tuyến chỉ nghe từng trận rú thảm, từng tiếng kêu cha gọi mẹ, nghe thôi cũng rợn cả tóc gáy".
Vũ Huỳnh lại tiếp tục kể, hắn kể rất chậm khiến đám người nghe trong lòng khó chịu.
"Nhị đệ! sau đó thế nào?" Vũ Tuyên cũng vô cùng hiếu kì.
"Sau đó Vân huynh đệ thi triển khinh công, chỉ nhoáng một cái thân hình hắn đã biến mất, nhanh đến mức ngay cả tàn ảnh cũng không thấy.
Bên trong rừng cây lúc đó chỉ nghe những tiếng đau đớn, tiếng rú thảm, tiếng xin tha.
Một lát sau Vân huynh đệ quay lại, trên tay xách theo một tên đại hán, kẻ này thế mà lại là Văn tướng quân, thủ hạ của Nghiêm Cung, một nhất lưu cao thủ hàng thật giá thật".
Vũ Huỳnh hít một hơi thật sâu, vẻ mặt khiếp sợ nói.
"Lại còn có chuyện này? Người này cũng quá mạnh rồi".
Vũ Tuyên cũng là khiếp sợ không thôi, hắn cũng tự nhận mình so với Văn tướng quân không yếu hơn chút nào, thế nhưng đó chỉ là tự nhận mà thôi.
Dù sao Văn tướng quân cũng là thống lĩnh một đội quân, kinh nghiệm chém giết vô số, nếu hắn có gan đánh một trận khả năng cao là thất bại chiếm phần nhiều.
"Là rất