"Trật tự".
Trương Tấn thấy cả đám nhốn nháo, không khỏi khó chịu, hừ lạnh quát.
Đám ngoại môn đệ tử lúc này mới lấy lại tinh thần, cả đám nhìn về Trương Tấn, không dám nói câu nào nữa.
"Những người đã từng đưa chiến thiếp, bước lên phía trước, những người khác lùi lại phía sau một chút".
Trương Tấn ánh mắt một quét, đám người rùng mình, mau chóng y như lời hắn mà làm.
Trương Tấn giờ này cũng cảm khái cực kỳ, trong bụng thầm nhủ.
"Tin đồn có tu sĩ nhờ bộ mặt liền có thể tu tới cảnh giới đỉnh cao, có khi là thật..."
Cả đám còn đang phân vân không biết ai sẽ lên trước, lúc này bỗng có thân ảnh nhảy lên đài.
"Tại hạ Lý Vô Úy, mong được sư huynh chỉ giáo".
Lý Vô Úy là một thanh niên tuổi tầm 20.
Người này cao hơn Thiên Vân một cái đầu, thể phách cường kiện, có lẽ đã từng tu luyện công pháp ngoại luyện.
Hắn tuy lời nói vô cùng khách sáo, tuy nhiên ánh mắt nhìn vào Thiên Vân lại không khác gì hung thú nhìn con mồi, vô cùng lạnh lẽo.
Thiên Vân nhìn ra, kẻ này là tu sĩ Khai Linh thập trọng, chỉ có điều khí tức rất mạnh, chỉ sợ không thua kém gì Khai Linh cảnh giới đỉnh cao.
Thiên Vân cũng không nói cái gì, đối với hạng người này, Thiên Vân tùy ý chụp một cái liền chết hoàn toàn không đáng bận tâm.
Thiên Vân chắp tay sau lưng, Thiên Diễn thuật lại không ngừng thôi động.
Thiên Vân nhận ra trong đám người, có một kẻ mang đại khí vận, hơn nữa kẻ này cũng rất hận chính mình.
Thấy Thiên Vân không nói gì, Vân Hà lúc này mới nhắc nhở.
"Vân công tử, đã có người lên đài, chú ý một chút"
Thiên Vân nghe vậy lúc này mới gật đầu, nhưng đúng lúc này hắn nhận ra sát ý nhằm vào hắn bỗng dưng biến lớn, ẩn ẩn có một chút uy hiếp tính mạng hắn.
Thiên Vân vội vàng nhìn một lượt, đồng tử vừa nhìn tới một gã thanh niên tướng mạo có chút anh tuấn liền co rút.
Tuy nhiên Thiên Vân khống chế rất tốt, hắn chỉ nhìn thoáng một cái, rất nhanh đã rời tầm mắt ra chỗ khác.
"Tại sao lại có tu sĩ mang sức mạnh linh hồn khủng bố như thế? Khai Linh cảnh sẽ không mạnh như vậy a.
Người này là ai?" Thiên Vân đã hoàn toàn nắm giữ khả năng phệ linh của Hạ Thi Điệp, hắn chỉ nhìn thoáng qua đã phát hiện dị trạng, trong bụng không khỏi nghi hoặc.
Diệp Mặc lúc này cũng hơi nhíu mày, rất nhanh liền giãn ra.
Hắn thấy Thiên Vân cảm giác cũng không tệ, nhưng với hắn kẻ đứng trên đài lúc này đã là người chết.
Rất nhiều người nghĩ rằng hắn tiến vào Lạc Diệp Tiên Tông là vì tu hành, là vì trường sinh cửu thị, là vì dương danh.
Không ai hay biết Diệp Mặc hắn là tiên tôn chuyển thế.
Tuy bản thân là tiên tôn nhưng hắn vẫn bảo trì thân phận một ngoại môn đệ tử, tất cả chỉ vì một nữ tử.
Nữ tử này chính là Vân Hà Thánh Nữ.
Vì cái gì hắn chú ý tới Vân Hà thánh nữ như vậy? Bởi vì nàng rất giống một vị hồng nhan của hắn.
Kiếp trước hắn thân là tiên tôn, tu vi có thể nói thông thiên.
Bản thân Diệp Mặc có rất nhiều hồng nhan, các nàng đều một lòng một dạ yêu hắn.
Chỉ có một người, một người duy nhất không cùng hắn bước tới vĩnh hằng.
Nàng tên Mộ Nam Yên.
Mộ Nam Yên bởi vì hắn quá nhiều hồng nhan, cuối cùng không muốn cùng hắn chung phó đại đạo, dứt áo ly khai.
Lúc đầu Diệp Mặc cũng không quá coi vào đâu, dù sao bản thân hắn cũng có quá nhiều hồng nhan tri kỉ, thiếu một người hay thêm một người cũng không quá quan trọng.
Thế nhưng không phải, hắn cả đời làm cái gì cũng thuận buồm xuôi gió, cuối cùng chỉ vì bỏ lỡ hồng nhan, tạo thành hắn Diệp Mặc một đời tâm ma.
Tại thời điểm mấu chốt đột phá chứng thành đại đạo, hắn bị tâm ma quấy nhiễu, thân tử đạo tiêu.
Nhưng đáng mừng chính là, dưới tử tiêu thần lôi cùng tâm ma xâm lấn, hắn giữ được một phần thần hồn, lại vô tình bị không gian nứt vỡ cuốn tới nơi này.
Hắn Diệp Mặc tiên tôn, đoạt xá một cái xác chết, một đường đột phá từ Khai Linh nhị đoạn bước vào Khai Linh đỉnh phong.
Hắn chỉ thiếu một chút nữa, chỉ cần công pháp đại thành hắn liền tự thành Phân Chi cảnh.
Đợi tại Lạc Diệp Tiên Tông nửa năm, hắn vô tình chứng kiến Vân Hà chấp hành nhiệm vụ, xuống núi chiêu người.
Lần gặp gỡ ấy chẳng khác gì kinh lôi nổ vang trong tâm khảm Diệp Mặc.
Hắn tự nhủ trong lòng.
"Đây chẳng phải ông trời vì mình tiếc nuối mà bù đắp hay sao?"
— QUẢNG CÁO —
Hắn muốn có được Vân Hà, hắn muốn nàng là chói sáng nhất một ngôi sao, hắn muốn nàng vì hắn mà tự hào.
Hắn muốn tạo thế, hắn muốn mình là mạnh nhất thiên địa chi tử, hắn sẽ là thế gian này chói mắt nhất nam nhân.
Vì Vân Hà, hắn ẩn nhẫn, hắn muốn mình như một chiến thần, đánh đâu thắng đó, cuối cùng lấy vô địch chi tư đến bên Vân Hà.
Đối với người bình thường tham vọng như thế chẳng khác gì trò cười.
Nhưng hắn có thể, hắn là Diệp Mặc ở thế giới trước hắn chính là đại danh đỉnh đỉnh Diêp Huyền tiên tôn.
Diệp Mặc âm thầm tìm hiểu Vân Hà đã rất lâu, hắn thấy nàng vô cùng cao lãnh, nam nhân đơn giản không thể đến gần nàng.
Giống hệt như hồng nhan của hắn Mộ Nam Yên, hắn không có quá lo lắng, thậm chí là mừng như điên.
Chỉ cần nàng không vì bất cứ nam nhân nào rung động, hắn liền có thời gian trù bị kế hoạch.
Nhưng chuyện hôm nay là sao? Nữ thần cao lãnh đâu? Người chưa từng rung động trước nam nhân đâu? Tại sao Vân Hà lại phải lén lút nhìn tên kia?
Diệp Mặc gần như phát điên, hắn đã âm thầm trù bị rất lâu, chỉ thiếu chút nữa liền có thể tiến vào nội môn, thi triển thủ đoạn.
Lại không ngờ nửa đường giết ra một con ruồi, đáng hận là con ruồi này lại cố ý chà đạp lên tự tôn của hắn.
Từ trước tới nay Diệp Mặc luôn vững tin, chỉ cần năng lực đủ cường, cái gì công tử ca, cái gì như ngọc công tử, cái gì tuyệt thế kiếm tiên, một chưởng chụp chết là được.
Nhưng lúc này không giống, hạng người hắn coi như ruồi bọ hôm nay lại vô thanh vô tức cướp đi nữ tử hắn nhắm tới, hận này nuốt làm sao trôi?
Thiên Vân không biết Diệp Mặc vì sao muốn giết chính mình, có điều hắn lại không tỏ ra lo lắng.
Thiên Vân có thể không chiến, chỉ cần hắn thắng cái tên Lý Vô Úy này hắn liền không cần đấu nữa.
"Lý sư đệ, nhận thua đi, ta từ trước tới giờ động thủ không lưu người sống, ta không thể đảm bảo mình sẽ biết chừng mực".
Thiên Vân lấy lại bình tĩnh, hướng về Lý Vô Úy chân thành nói.
Toàn trường im lặng, nhiều người tưởng mình nghe nhầm, còn cố ý ngoáy ngoáy lỗ tai.
"Ngươi nói cái gì? Ngươi dám coi thường ta?" Lý Vô Úy vốn cho rằng tên sư huynh này nho nhã lễ độ, dự định sẽ nhẹ tay đánh cho hắn tàn phế là được.
Không ngờ người này thế mà mở lời kinh người, còn nói sợ không khống chế được mà giết hắn.
Vũ nhục, đây tuyệt đối là vũ nhục.
Đám người ở dưới cũng có cùng suy nghĩ, không ít nữ tu tỏ ra lo lắng, thầm nghĩ.
"Thiên Vân sư huynh sao lại nông cạn như vậy a, ngươi không hiểu lúc này là tình huống gì sao? Ngươi mới chỉ là tu sĩ Khai Linh tứ đoạn nha.
Ké địch của ngươi hơn ngươi tới sáu tiểu cảnh giới nha, ngươi muốn giết hắn? Bằng cái tu vi tứ đoạn? Bằng cái thân hình yếu đuối kia sao?"
"Hừ! Đúng là ếch ngồi đáy giếng, cũng tốt để tên Lý Vô Úy này dạy hắn một bài học liền tốt".
Diệp Mặc cười nhạt, quay người muốn rời đi.
Chỉ có điều đúng lúc này Thiên Vân động, hắn không có nói thêm cái gì nữa, cảnh báo hắn cũng đã cảnh báo rồi, Lý Vô Úy đã muốn chết vậy hắn sẽ thành toàn cho y.
Ngón trỏ cùng ngón giữa làm đao, một đạo đao khí mang theo một loại khủng bố khí thế theo tay mà ra.
Trương Tấn từng nghe nói, Thiên Vân chỉ cần vạch nhẹ một cái liền có thể khiến Thiên Cương Thạch lưu lại vết cắt.
Lúc nghe kể hắn còn mang một chút nghi ngờ, nhưng lúc này hắn có cảm giác hãi hùng khiếp vía, chỉ sợ chính mình cũng không đỡ nổi một đao này.
Vân Hà đứng gần cũng là biến sắc, khiếp sợ nhìn về phía Thiên Vân.
Không có cái gì hét thảm, không có cái gì ngoan thoại, cũng không có cái gì nổ vang.
Thân thể Lý Vô Úy vẫn đứng yên đó, mắt trợn to.
Một giây, hai giây, ba giây...
— QUẢNG CÁO —
"Bịch...!Bịch"
Thân thể Lý