Thiên Vân cảm nhận được uy hiếp, nhưng loại uy hiếp này cũng không đủ làm hắn sợ.
Diệp Mặc linh hồn lực cực mạnh, có thể nói mạnh nhất trong số người hắn từng gặp.
Chỉ có điều linh hồn cùng tu vi không giống, cho dù mạnh hơn cũng phải có bí thuật công kích thần hồn phụ trợ, cũng phải thoát ly thân thể mới có thể gây thương tổn cho địch nhân.
Mà theo hắn biết, dưới Phân Chi cảnh không thể xuất linh hồn ra ngoài.
Chỉ cần xuất ra liền có thể bị thiên địa chi lực giảo sát.
Bất kể là ai, cho dù ngươi là đại năng giả đoạt xá sống lại.
Chỉ cần cơ thể tu vi chưa thành, một khi xuất linh hồn ra ngoài, đồng nghĩa với cái chết.
Đây chính là thiên địa quy tắc.
Nhìn thân ảnh Diệp Mặc đứng phía trước, Thiên Vân không khỏi cười lạnh.
"Kẻ này đã muốn giết bản thân, vậy cũng nên cho hắn một lần giáo huấn tốt.
Người này linh hồn lực quá mạnh, chín phần mười là đại năng đoạt xá sống lại.
Lúc này đây hắn tu vi còn chưa đột phá Phân Chi cảnh, ta liền có cơ hội.
Nếu để hắn đột phá, vậy chờ đợi ta chính là cái chết"
Thiên Vân không có nói cái gì lời kịch, hắn biết Diệp Mặc này rất mạnh, lần này hắn muốn dốc toàn lực.
Diệp Mặc bản thân từng là tiên tôn, đối với hắn đám tiểu bối như Thiên Vân, hắn chưa từng để vào mắt.
Hiện tại đứng trước mặt Thiên Vân, hắn cũng chỉ có sát ý, lại không hề cho rằng tên hậu bối này có thể làm gì mình.
Hắn sống quá lâu, trận chiến nào chưa từng trải qua? Một tên tiểu bối Khai Linh tứ đoạn liệu sẽ làm được trò trống gì?
Thiên Vân đã từng tiếp nhận vô số kí ức từ mảnh vỡ hệ thống, làm sao không nhận ra kẻ này đang coi thường mình.
Đám người mang đại khí vận, mười kẻ thì chín kẻ mắt cao hơn đầu, coi mình là trung tâm của vũ trụ.
Mà cái kết của bọn họ chỉ có hai con đường, một là chết, hai là đoạt xá chuyển sinh, tiếp tục vênh mặt hất hàm.
"Vị sư đệ này, ta xuất thủ trước nay không lưu người sống, ngươi có thể nộp lên 100 hạ phẩm linh thạch nhận thua, ta xem như bỏ qua.
Nếu không..." Thiên Vân vẫn một câu kia, cảnh báo trước.
Thiên Vân biết tên này sẽ không đồng ý, dù sao sát ý của y đã lên tới đỉnh, làm sao có chuyện đánh trống thu binh.
Quả nhiên Diệp Mặc không đồng ý, càng là lạnh lùng cười, khí thế trên người điên cuồng kéo lên, ẩn ẩn vượt qua Khai Linh, đạp một chân vào Phân Chi cảnh.
Thiên Vân nhếch mép cười lạnh, không nói không rằng, xuất đao.
Không có cái gì kinh hồng, cũng không có cái gì nổ vang.
Đao khí tựa như một dải ánh bạc tùy ý mà ra, thân ảnh cũng cùng lúc động.
Nhanh, nhanh đến khó có thể hình dung, căn bản Khai Linh cảnh làm không được việc này.
Diệp Mặc toàn thân phát lạnh, biết mình đã quá coi thường Thiên Vân, vội vàng làm ra phản ứng.
Thế nhưng chậm, hắn chỉ vừa mới nhấc tay, đao khí đã chém tới.
Ầm
Đao khí mang theo lực lượng khủng bố ập tới, thân hình Diệp Mặc lảo đảo hơn chục bước mới ngừng lại được.
Còn chưa chờ hắn làm ra phản ứng gì, một đạo bóng xanh đã tiến lại gần, ngay trước mặt hắn chém ra một đao.
Thiên Vân đã khởi sát ý, toàn bộ bản lãnh đều ra hết.
Từ bả vai tới cánh tay xuất hiện một đạo long hình đồ án.
Khí tức chết chóc theo đao mà vào.
Diệp Mặc dù sao cũng từng là tiên tôn, trong lúc nguy cấp vội vã tế ra một tấm chắn.
Chỉ là Thiên Vân xuất thủ quá nhanh, không thể theo lẽ thường để hình dung.
Rắc...!Ầm
Tấm chắn bị Dạ Vũ đao chém tới, răng rắc một tiếng liền vỡ vụn, thế đao không đổi mạnh mẽ đập vào thân thể Diệp Mặc.
Nếu Diệp Mặc còn không có thủ đoạn bảo mệnh, vậy lần này hắn chết chắc.
— QUẢNG CÁO —
Diệp Mặc khuôn mặt tái xanh, hoảng sợ vô cùng.
Hắn chưa từng nghĩ đường đường là một tiên tôn, lại bị một Khai Linh cảnh tu sĩ đè xuống đất ma sát như vậy.
Diệp Mặc kinh nghiệm chiến đấu phong phú, lúc này cũng là cắn răng tế ra thủ đoạn bảo mệnh.
Chỉ thấy trên thân Diệp Mặc tỏa ra tầng tầng hào quang, cơ thể hắn vậy mà phát sinh biến đổi.
Hai bên sườn mọc ra bốn đầu cánh tay, hai bên bờ vai mọc ra hai cái đầu, thân hình cất cao tựa như thần ma.
Thiên Vân không để ý biến đổi của Diệp Mặc, đao vẫn cứ ầm ầm chém xuống.
Đao chạm tới màn hào quang, chỉ nghe từng tiếng phốc xì vang lên.
Thiên Vân có thể cảm nhận, đao trong tay như chém vào trong đất bùn, lực lượng tiêu hao cực nhanh.
Tuy lực lượng tiêu hao rất nhanh, nhưng vẫn là xông qua chướng ngại.
Chỉ là lúc này có sáu đầu cánh tay túm chặt lấy đao của Thiên Vân, lực lượng triệt để tiêu hao hết.
Toàn trường im lặng.
Bọn họ không thể ngờ, vị Thiên Vân sư huynh này lại mạnh như thế.
Càng không thể tin được, Diệp Mặc lại có loại thần thông kinh khủng bậc này.
Từ dưới nhìn lên, chỉ thấy một gã bạc nhược thư sinh cầm đao chém vào một vị thần ba đầu sáu tay.
Hình ảnh này, quá mức chói mắt, đơn giản Khai Linh cảnh tưởng tượng không đến.
Trương Tấn cùng Vân Hà cũng là mắt trợn tròn.
Họ biết Thiên Vân rất mạnh, mạnh đến mức có thể gây uy hiếp cho bọn họ.
Nhưng tên Diệp Mặc này tại sao cũng mạnh như vậy? Tại sao hắn luôn ẩn nhẫn trong hàng ngũ ngoại môn đệ tử? Thực lực bực này, đừng nói nội môn, kể cả muốn tiến vào chân truyền cũng có mấy phần nắm chắc a.
"Tiểu tử! Là ta xem thường ngươi.
Chỉ có điều, muốn đấu với bản tôn, ngươi còn chưa có tư cách".
Diệp Mặc thân hình lần nữa cất cao, thế mà đã vượt qua năm mét, chẳng khác gì một vị cự thần.
Thiên Vân nhảy lùi lại, đao trên tay ông ông reo lên.
Hắn nhìn về phía Diệp Mặc, lạnh lùng cười.
"Các hạ nghĩ chỉ với từng ấy thủ đoạn, có thể làm gì được tại hạ hay sao?" Thiên Vân lại động.
Vạn Tướng Pháp Điển cùng Hạ Thi Phệ Linh Công thi triển đến cực hạn, thân ảnh chớp động một cái đã nhảy lên trên cao, Dạ Vũ Đao pháp thuận thế mà ra.
Chỉ thấy một mảnh bầu trời tối sầm lại, đao ảnh tựa như mưa rơi điên cuồng trút xuống.
Thế nào là thiên kiêu? Thế nào là tuyệt đỉnh? Đây chính là.
Đám người đứng dưới xem đấu pháp lúc này không khỏi biến sắc, một vài người tu vi yếu nhược mắt bỗng dưng tối sầm, ngã xuống đất.
Nhất là đám tạp dịch đệ tử, tu vi rất yếu, chỉ vừa nhìn tới Dạ Vũ đao pháp thân hình liền lào đảo, chìm vào hôn mê.
Càng làm cho mọi người khiếp sợ chính là, cấm chế bảo hộ lôi đài lúc này xuất hiện nứt vỡ, từng tiếng răng rắc liên tiếp vang lên.
Đám tu sĩ đứng quan chiến vội vàng rút lui, mồ hôi nhỏ xuống từng giọt, trong bụng bọn họ thần hô.
"Cái này Thiên Vân sư huynh, con mẹ nó quá khủng bố"
Trương Tấn thấy cảnh này không khỏi toàn thân lạnh lẽo, vội