Thiên Vân cải trang cách ăn mặc một phen, lại tìm em gái báo với nàng một tiếng, xong xuôi mới ra khỏi cửa.
Mấy năm này Thiên vân đọc qua rất nhiều điển tịch, cố gắng tìm một phương pháp trợ Thu Phượng kéo dài tuổi thọ.
Chỉ tiếc rằng thu hoạch cực kỳ kém.
Tuổi thọ trung bình của con người ở thế giới này khá thấp, chỉ trên dưới 70 tuổi.
Nếu có linh khí tầm bổ, nhiều nhất cũng chỉ sống được trăm năm.
Có điều nhân loại càng già thân thể sẽ càng lao dốc, suy yếu bệnh tật là điều không thể tránh khỏi.
Các gia tộc tu tiên cũng tương tự, cho dù họ có linh đan diệu dược bù đắp, cũng chỉ giúp tộc nhân duy trì thanh xuân, không có khả năng sống quá dài.
Lạc Diệp Tiên Tông đã là xếp hàng đệ nhất tông môn Đại Việt, Thiên Vân cũng không tin, các tông môn cấp thấp hơn còn có cách nào khác.
Chỉ tiếc em gái hắn không nguyện ý luyện võ, nàng tuổi tác lại cao, con đường tu tiên gần như đã chặt đứt.
Thiên Vân hiện tại chỉ còn cách tìm kiếm đan dược, linh dược giúp nàng duy trì thanh xuân mà thôi.
Cái gọi một người thành tiên, gà chó lên trời, nói thì rất hay, cuối cùng cũng phải nhìn ngươi là tu vi gì.
Nhiều lúc Thiên Vân thầm hận mình tu vi quá bạc nhược, đã gần 40 tuổi vẫn còn ngụp lặn tại Khai Linh cảnh giới.
Một đường tiến về chấp sự đường, Thiên Vân trong lòng cất chứa không ít tâm sự.
Ngựa quen đường cũ, rất nhanh Thiên Vân đã tới nội môn chấp sự đường.
Vẫn như lần trước Thiên Vân đếm đây, nội môn đệ tử ra vào tấp nập, thỉnh thoảng còn có đồng môn tìm người tổ đội, cùng làm nhiệm vụ.
Cũng may lần này Thiên Vân đã cải trang thật tốt, không có ai tìm đến gây sự.
Có chăng cũng chỉ là một vài ánh mắt dò xét mà thôi.
"Trương quản sự, ngài vẫn khỏe chứ?" Thiên Vân đợi gần một canh giờ mới gặp được Trương Tấn.
Không có cách, chấp sự đường người đến người đi quá đông, Trương Tấn lại quản lý việc giao nhận nhiệm vụ, tương đối bận rộn.
"Ngươi là?" Trương Tấn ngẩng đầu nhìn gã nội môn đệ tử trước mắt, hơi ngẩn ra.
Tên đệ tử này che mặt kín mít, còn đội mũ rộng vành, nhìn qua thật khó nhận ra là ai.
"A! Sư đệ cũng không cần phải cải trang như vậy, đừng quên Phân Chi Cảnh có thể thần niệm ngoại phóng.
Ngươi cải trang như vậy cũng không có bao nhiêu tác dụng đâu".
Trương Tấn thần niệm vừa quét, lập tức nhận ra người trước mắt.
"Chẳng phải trong tông môn nghiêm cấm phóng xuất thần niệm dò xét hay sao?" Thiên Vân cổ quái hỏi.
"Đúng là có quy định này.
Chỉ có điều, nếu phát hiện đối tượng khả nghi, việc phóng xuất thần niệm kiếm tra lại không bị trách phạt.
Ngươi cả người che kín, lén la lén lút, vậy có phải kẻ khả nghi hay chăng?" Trương Tấn lắc đầu, cười hỏi.
"Cái này..." Thiên Vân hết đường phản bác, chỉ có thể gật đầu coi như nhận đồng.
"Nếu Vân sư đệ muốn thay hình đổi dạng, ta đây liền có một món đồ có thể giúp ngươi".
Trương Tấn nhàn nhạt cười, từ trong túi trữ vật lấy ra một chiếc mặt nạ.
"Mặt nạ này ta gọi Thanh Diện, sư đệ chỉ cần mang lên, rót một chút linh lực vào, trong đầu nghĩ tới một bộ dáng muốn biến thành liền tốt.
Chỉ có điều mặt nạ này tiêu hao linh lực cực nhanh, thời gian sử dụng cũng chỉ được một canh giờ, phải hai canh giờ sau mới có thể tiếp tục sử dụng.
Sư đệ nếu không đến nơi có nhiều người, cũng không nên dùng nó.
Tránh việc ngươi sử dụng xong, đến lúc cần thiết nó lại không phát huy tác dụng.
Mặt nạ này có thể ngăn cách thần niệm tu sĩ Phân Chi cảnh bình thường dò xét, nếu gặp tu sĩ thần niệm cường đại, hoặc tu sĩ Phong Thân cảnh cũng là vô dụng".
Trương Tấn đưa cho Thiên Vân chiếc mặt nạ, cũng giải thích một chút cách dùng.
Thiên Vân trong lòng do dự, không biết có nên nhận lấy hay không, dù sao từ trước tới giờ hắn rất sợ phiền phức.
Chỉ có điều món pháp khí này hắn rất cần, cuối cùng đành chắp tay nói.
"Vậy tiểu đệ đa tạ sư huynh rồi, ngày sau nếu sư huynh có việc cần đến ta, chỉ cần không phải việc nằm ngoài khả năng của ta, ta nhất định sẽ hỗ trợ"
"Tốt! Sư đệ cũng không cần quá coi trọng, kì thực món đồ này ta đã muốn bỏ đi từ rất lâu.
Hiện giờ ta chỉ ở trong tông phụ trách quản lý chấp sự đường, không có đi đâu xa, vật này chẳng khác nào gân gà.
Sư đệ hiện tại cần tới nó, cứ lấy mà dùng, nếu sau này không cần dùng tới nó, cứ đem trả cho ta là được".
Trương Tấn mở miệng trấn an.
"Đa tạ sư huynh".
Thiên Vân chắp tay nói.
"Lần này sư đệ tới đây có chuyện gì nha.
Ta nhớ hình như không có ngoại môn đệ tử nào hướng ngươi khiêu chiến cả".
Trương Tấn vẻ mặt kì quái hỏi.
— QUẢNG CÁO —
"Không giấu gì sư huynh, dạo gần đây ta liên tục sử dụng đan dược tu luyện.
Đúng là cảnh giới có chút đột phá, chỉ có điều lượng độc tố tích tụ trong người mỗi lúc một lớn, ta cần một ít Tẩy Tủy dịch bài xuất độc tố một lần.
Ta đã tìm hiểu qua, Tẩy Tủy dịch cần không ít điểm cống hiến mới có thể đổi.
Ta ba năm này bái nhập tông môn, lại không có ai báo cho ta tới đây nhận nhiệm vụ.
Lần này ta tới đây chính là vì tiếp nhận một ít nhiệm vụ.
Sư huynh, ngươi xem giúp ta một chút".
Thiên Vân lúc này mới gãi đầu giải thích.
Dù sao thân là nội môn đệ tử, nhập môn đã ba năm, hưởng đủ các loại tài nguyên bồi dưỡng, vậy mà một phân điểm cống hiến cũng không có.
Thiên Vân nói ra cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
"Cái này...!Sư đệ đợi ta một chút".
Trương Tấn vẻ mặt ngây ra, gật đầu một cái liền đi vào bên trong.
Thiên Vân cũng không có thắc mắc cái gì, yên lặng đợi ở nơi đó.
Trương Tấn tiến vào nội đường, từ trong túi trữ vật xuất ra một con hạc giấy truyền tin, miệng lẩm bẩm cái gì đó.
Sau khi nói xong y liền tung con hạc giấy lên, hạc giấy nháy mắt liền biến mất.
Lạc Diệp Tiên Tông, Nghị Sự đường.
Diêu Thanh Hồng cao cao ngồi trên ghế chủ vị, phía dưới là các vị trưởng lão, các vị chủ mạch đang không ngừng tranh cãi, ông lão trấn thủ Tàng Kinh Các cũng có mặt tại đây.
"Tông chủ! Thiên Vân đã tiến vào tông môn ba năm, nhận đãi ngộ cũng là ngang hàng với chân truyền.
Dùng nhiều tài nguyên như vậy, thế mà tu vi một mực kẹt tại Khai Linh cảnh giới, ta thấy lúc này cần phải xem xét lại".
Binh đạo nhất mạch Triệu Vũ đứng lên, chắp tay hướng về phía Diêu Thanh Hồng lên tiếng.
"Tông chủ! Triệu mạch chủ nói không sai.
Thiên Vân chính xác là võ đạo thiên tài không giả.
Thế nhưng tư chất tu tiên vẫn là quá kém, ba năm thời gian phục dụng đủ loại thiên tài, linh đan, linh dược vậy mà còn chưa thể đột phá Phân Chi cảnh.
Chỉ sợ thành tựu kẻ này về sau càng đi càng chậm, không bằng để dành những tài nguyên đó bồi dưỡng đệ tử khác".
Pháp mạch chi chủ Dương La cũng gật đầu đồng ý.
"Tông chủ! Ta cũng có chung ý kiến với Triệu Mạch chủ.
Hiện nay tài nguyên trong tông càng ngày càng thiếu thốn.
Nếu cứ mãi dây dưa như thế này, chỉ sợ tiểu tử kia còn chưa thành tài, các tiểu bối trong tông cũng đã lao dốc".
Một vị trưởng lão tu vi Phong Thân cảnh hậu kỳ cũng gật đầu nói.
"Tông chủ! Các vị mạch chủ! Theo ta quan sát, kẻ này tâm tính trầm ổn, tu vi tuy rằng tăng trưởng không nhanh, thế nhưng mỗi bước đi đều vô cùng vững chắc.
Xét về mặt chiến lực, ta thấy hắn đã không kém gì Phân Chi cảnh.
Theo ta vẫn là giữ nguyên mức đãi ngộ thì tốt hơn".
Ông lão trấn thủ Tàng Kinh Các lên tiếng.
Diêu Thanh Hồng lặng nhìn đám người đối chọi gay gắt, chỉ có thể thờ dài.
Nàng ba năm này cũng yên lặng quan sát Thiên Vân.
Trong mắt nàng, Thiên Vân tâm tính trầm ổn, tu luyện khắc khổ, mọi hành vi đều rất đạt tiêu chuẩn.
Chỉ có điều Thiên Vân tư chất tu luyện thực sự rất kém.
Nếu lấy tài nguyên của một chân truyền đệ tử, đưa cho một ngoại môn đệ tử sử dụng, cho dù kẻ tư chất bình thường cũng có thể trong hai năm đột phá Phân Chi cảnh.
Đằng này Thiên Vân ba năm này vẫn còn ngụp lặn tại Khai Linh cảnh, nàng có muốn bảo vệ cho hắn cũng rất khó khăn.
Nghị sự điện dạo gần đây thường xuyên thảo luận về vấn đề này, có người vẫn kiên trì ủng hộ Thiên Vân, cũng có người lên tiếng phản đối.
Cục diện