Đạo Thụ Triết hồn là một loại bí thuật không tính khó luyện, chỉ có điều độ hung hiểm của nó vô cùng cao.
Nếu tu sĩ tâm trí không đủ tỉnh táo, rất có thể thần hồn sẽ tán loạn bất kỳ lúc nào.
Thế nhưng một khi luyện thành bí thuật này, thần hồn cũng Đạo Thụ sẽ chung một nhịp đập, chỉ cần tu vi tăng cao, thần hồn cũng theo sau tăng trưởng.
Nếu Thiên Vân luyện thành thuật này, từ nay về sau vấn đề thần hồn xem như được giải quyết, cũng không cần quá lo lắng nữa.
Bí thuật có viết, muốn luyện thành thuật này, trước tiên phải tự mình tạo một vết thương trên đạo thụ, dùng linh lực phong kín vết thương, ngăn việc đạo thụ tự động chữa lành.
Tiếp theo chính là chặt đứt một đoàn thần hồn.
Phải chặt càng nhanh càng tốt, càng gọn càng tốt.
Thần hồn vừa chặt xong, lập tức phải ghép vào vết thương trên thân đạo thụ.
Tu sĩ tu vi càng thấp, tỉ lệ thành công khi luyện thuật này càng cao.
Không có cách, đạo thụ càng về sau sức khôi phục sẽ càng khủng bố, nhiều khi vết thương vừa hiện đạo thụ đã khôi phục xong.
Thiên Vân đã tìm hiểu thuật này khá lâu, hắn cũng đã làm tốt chuẩn bị, lúc này tầm mắt ngưng tụ nhìn về gốc đạo thụ màu vàng.
Thiên Vân ngắm chuẩn thứ bảy đoạn.
Vạn Tướng Pháp Điển hòa cùng Hạ Thi Phệ Linh Kinh bắt đầu vận chuyển, một đoạn dây leo trống rỗng sinh ra.
Thiên Vân đã quyết định liền sẽ không thay đổi chủ ý, dây leo theo tâm mà động, tựa như một thanh đao sắc, chém vào đoạn thân thứ bảy.
Thiên Vân cả người run bần bật, nỗi đau quá lớn khiến tâm thần hắn có chút chịu không được.
Thiên Vân biết mình không thể dừng lại, thấn trí cố gắng thủ vững.
Dây leo lúc này quấn chặt lấy vết thương, không cho phép nó tự chữa trị.
Tất nhiên nó chỉ có thể duy trì trong một đoạn thời gian rất ngắn, nếu không thể lập tức triết hồn, chỉ sợ miệng vết thương sẽ khép lại, thậm chí để lại ẩn tật về sau.
Hai căn dây leo khác theo tâm ý Thiên Vân tự động sinh ra, lao thẳng tới thức hải.
Hai căn dây leo không chút do dự quấn chặt thần hồn Thiên Vân, bắt đầu kéo sang hai bên, đau đớn không thể diễn tả bằng lời.
Thiên Vân vẫn yên lặng không phát ra một tiếng rên, chỉ có điều nhìn đạo thần hồn run lẩy bẩy, đủ biết lúc này bản thân hắn phải chịu dày vò như thế nào.
Tu hành vốn không dễ dàng, người tu hành không có khí vận càng là khó khăn.
Không phải ai cũng giống Diệp Mặc, 10 tuổi Sinh Hoa.
Cũng không phải ai cũng giống đám túc chủ chỉ cần trang bức liền có thể đột phá.
Tu luyện vốn là gian nan, là đau đớn, đây là vận mệnh cũng là số mệnh.
Người khí vận càng kém càng phải chịu khó khăn trắc trở.
Người có khí vận tốt, thậm chí vừa sinh ra đã là tiên nhân.
Đừng nói hai chữ công bình, công bình nằm trong tay kẻ mạnh, ngươi nếu muốn công bình, ngươi hãy cố gắng mạnh lên rồi nói tiếp.
Giờ khắc này, thần hồn Thiên Vân không khác gì một sợi dây kéo căng.
Đau đớn khó có thể diễn tả bằng lời.
Cho dù lần trước tu luyện Bách Luyện Bảo Thể, linh hồn vô thức phân tách cũng không có đau đớn như hiên tại.
Nói cho cùng, thần hồn Thiên Vân hiện tại quá lớn, cũng quá mạnh so với trước kia.
Nếu mang ra so sánh, chẳng khác gì đom đóm cùng hạo nguyệt.
Thân thể Thiên Vân run lên bần bật, cả người ướt sũng mồ hôi, tóc dài bết lại như vừa nhúng nước.
Bên trong thức hải, một sợi dây đằng xuất hiện, lấy thế sét đánh chém ngang một nhát.
Thiên Vân cảm giác trời đất tối sầm, thần trí hỗn loạn.
Chỉ là hắn vẫn không có ngừng lại, sợi dây đằng cuốn lấy đoàn thần hồn vừa bị chặt, ghép nó vào vết thương trên đạo thụ.
Đoàn thần hồn rú lên đau đớn, vặn vẹo liên hồi.
Đoàn thần hồn còn lưu tại thức hải vốn tâm linh tương thông, lúc này cũng gánh không được vặn vẹo liên tục.
Đau đớn khó có thể hình dung.
Lúc này thân gốc đạo thụ màu vàng bắt đầu rỉ ra một dòng chất lỏng màu trắng.
Dòng chất lỏng này quện chặt lấy đoàn thần hồn vừa bị chặt, gắn kết nó lại với gốc đạo thụ.
Từ miệng vết thương bốc lên từng luồng khí trắng, đoàn thần hồn lúc này đã rất mỏng manh, chỉ sợ sẽ tán đi bất cứ lúc nào.
— QUẢNG CÁO —
Thiên Vân cắn răng duy trì tỉnh táo.
Vạn Tướng Pháp Điển kéo theo Hạ Thi Phệ Linh Kinh bắt đầu y theo phương hướng chỉ dẫn của Đạo Thụ Triết Hồn mà đi.
Cũng may hai môn công pháp này từ trước đến nay cùng một nhịp thở, nếu không Thiên Vân cũng khó có thể tu luyện môn bí thuật này.
Lúc này thân thể Thiên Vân chẳng khác gì một cái lỗ đen, bắt đầu hấp thu thảo dược cũng như linh thạch hắn để sẵn bên người.
Theo từng luồng linh khí chui vào kinh mạch, tầm bổ vết thương nơi thần hồn triết vào.
Cả hai từ từ hoà làm một, lại từ miệng vết thương xuẩt hiện một ít linh căn trong suốt.
Linh căn thuận thế bám vào kinh mạch, linh khí bị hấp thu càng lúc càng nhanh.
Đạo Thụ Triết Hồn đến đây coi như thành công.
Sau này chỉ cần dùng linh khí tầm bổ đạo thụ, thần hồn sẽ theo đạo thụ phát triển mà lớn mạnh.
Thiên Vân ý thức trở về thực tại, hắn vội vàng đánh cho mình vài đạo thủy cầu, tẩy rửa mồ hôi cùng chất bẩn trên người, lại lấy đồng phục nội môn đệ tử mặc vào, nhấc chân đi ra khỏi phòng luyện công.
"Tiểu Phượng, ta muốn bế quan vài ngày, muội không cần lo cho ta".
Thiên Vân đi tới vườn thuốc, thấy Thu Phượng đang cặm cụi trồng rau, cố nặn ra một nụ cười, nói.
Thu Phượng nhiều lần thấy anh trai bế quan dài ngày, cũng không có hỏi gì thêm, chỉ gật đầu nói.
" Ca! Nếu thấy đói bụng hãy kêu ta, ta sẽ mang đồ ăn tới cho ngươi"
"Yên tâm, ta nếu đói sẽ gọi muội".
Thiên Vân gật đầu, lần nữa quay trở lại phòng luyện công.
Vừa vào phòng Thiên Vân đã ngã khụy xuống đất, mắt nhắm nghiền, hôm mê bất tỉnh.
Lần này Thiên Vân phải mất một tuần mới tỉnh lại được.
Không có cách, thần hồn hao hụt quá nhiều, hắn không thể không nghỉ ngơi bình phục.
Sau khi tỉnh lại, Thiên Vân lập tức kiểm tra bản thân thần hồn, tuy rằng đã rất khá, chỉ có điều vẫn có cảm giác khó chịu.
Thiên Vân cũng không có cách, hắn không có pháp môn tu luyện thần hồn, chỉ có thể dùng bí thuật luyện thành.
— QUẢNG CÁO —
Sau khi chào hỏi cùng bồi tiếp muội muội vài ngày, Thiên Vân cuối cùng mới lấy lại tinh thần, cảm giác khó chịu đã không còn nữa.
Hắn cũng không nghĩ muốn tu luyện thêm cái gì, lần này hắn muốn tới Tàng Kinh Các một chuyến.
Tiếp thu giáo huấn lần trước, trước khi ra ngoài Thiên Vân không quên dịch dung một phen.
Lần này Thiên Vân bịt khăn kín mít, đội mũ rộng vành, tóc cũng cột cao, cảm thấy không sai biệt lắm mới dám rời khỏi động phủ.
Cũng không biết có phải cải trang có hiệu quả hay không.
Lần này ra ngoài không có người nào bắt chuyện với hắn, càng không có người chạy tới tìm phiền phức.
Thiên Vân đi tới Tàng Kinh Các, lúc này mới thở ra một hơi.
"Tiểu tử! Làm sao lại ăn mặc thành bộ dáng này?" Thiên Vân vừa tiến vào Tàng Kinh Các, ông lão thủ vệ liền nhận ra hắn, mở miệng hỏi ngay.
"Đệ tử Thiên Vân bái kiến tiền bối.
Chẳng giấu gì ngài, ta mặc như vậy để tránh phiền phức a".
Thiên Vân chắp tay chào, trả lời.
"Ha hả! Ngươi cùng tiểu nữ oa Vân Hà kia rất giống nhau nha".
Ông lão cười cười, cũng không có nói thêm cái gì.
Thiên Vân hơi ngẩn ra, thế nhưng cũng không có nói thêm cái gì, đưa cho ông lão lệnh bài sau đó liền vùi đầu vào sách vở.
Ông lão thấy Thiên Vân vùi đầu đọc các loại kì văn dị sư, cũng không có nói cái gì, nhắm mắt tu luyện.
Thiên Vân cứ như vậy đọc sách, tu luyện, lại đọc sách.
Thời gian chẳng mấy chốc