Trời đổ cơn mưa, nước mưa tí tách rơi trên lá cây, trên phiến đá, phát ra thanh âm rào rào.
Nước mưa đọng trên lá cây, đọng trên hốc đá, hình thành từng vũng nước lớn, thỉnh thoảng tràn xuống phía dưới.
Đại Việt vốn khí hậu đặc thù, rừng mưa nhiều vô số, thỉnh thoảng mưa trút xuống hình thành không ít vũng lầy.
Bầu trời tối đen, chỉ có đôi khi xẹt qua tia chớp mới chiếu rọi mảnh đất này rõ ràng trong phút chốc.
Sấm chớp cuồn cuộn đến rồi lại đi vang vọng không ngừng trong đêm khuya.
Sâu trong Hải Vân Lĩnh có một gò núi ẩn giấu tại bóng đêm.
Gò núi không cao, không thể so sánh với Thiên Sơn, tuy thấp bé nhưng cũng không phải quá thấp.
Bấy giờ có hai tia chớp xé rách tầng không, chiếu rọi khiến mặt đất thoáng chốc sáng ngời, có thể mơ hồ thấy được dưới gò núi có một cái hang, trong hang nằm một người.
Người này đã ở đây vài ngày, cũng không biết người này làm sao xuất hiện.
Trên người y mặc một bộ trường bào rách nát, trên người chi chít những vết cháy xém, khiến người ta có cảm giác chật vật vô cùng.
Nằm đó không động đậy là một thanh niên, thoạt nhìn khoảng hai mươi mấy tuổi, mặt mũi rất đẹp, hai mắt nhắm nghiền, tóc dài màu lam xõa tung, nhịp thở yếu ớt, hiển nhiên vẫn còn chưa chết.
Mưa vẫn tiếp tục rơi, lại qua vài ngày mới từ từ dừng lại.
Mây đen tán đi, ánh mặt trời len lỏi qua các kẽ lá, chiếu xuống bên dưới.
Thời gian này đang là mùa hè.
Mưa qua đi, mặt đất dần bốc lên từng đoàn khói trắng, cảm giác nóng cháy thiêu đốt tất cả sinh linh.
Thanh niên nằm tại cửa hang, lúc này nhịp thở đã ổn định lại, thỉnh thoảng còn thấy ngón tay y giật giật mấy cái.
Lại đi qua nửa ngày, cuối cùng gã thanh niên mới mở mắt.
Đôi con ngươi màu lam không mang theo một tia tình cảm, chòng chọc nhìn lên nóc hang.
"Tại sao ta lại ở đây? Tại sao ta lại bị thương? Đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì?" Gã thanh niên mở miệng lẩm bẩm, cố gắng ngồi dậy.
Cám giác đau đớn từ khắp nơi truyền về đại não khiến y muốn gào lên, nhưng cuối cùng y vẫn nhịn được không phát ra tiếng.
Y dựa vào thành động nhìn ra bên ngoài cửa hang, mắt tràn đầy mờ mịt, đó chẳng phải Thiên Vân còn ai.
"Vết cháy đen trên người ta rõ ràng không phải do lửa đốt, chín phần mười là do thiên lôi oanh kích.
Đêm đó rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ta lại không thể nhớ được gì cả?" Thiên Vân cố gắng nhớ lại những chuyện đã qua, chỉ tiếc đầu óc hắn lúc này quá hỗn loạn, nhớ không nổi thứ gì nữa.
— QUẢNG CÁO —
Một lúc lâu sau Thiên Vân mới bỏ qua, hít một hơi thật sâu, bắt đầu vận chuyển linh lực, khôi phục thương thế.
Thiên Vân dùng một ngày thời gian chữa trị vết thương, hiện tại nhục thân của hắn rất mạnh, cho dù không vận công chữa thương cũng không tốn mấy ngày liền tự chữa khỏi.
Hắn là muốn nhanh rời đi nơi đây, bởi vậy mới chuyên tâm chữa thương một phen.
Thiên Vân hiểu được, đêm hôm đó đã có biến cố nào đó diễn ra.
Chẳng qua trí nhớ của hắn như bị một bàn tay vô hình xóa đi, lại nhớ tới 16 năm đầu đời, Thiên Vân nội tâm càng là siết chặt.
"Không cần biết ngươi là ai.
Không cần biết ngươi là kẻ nào.
Món nợ này ta sẽ ghi nhớ"
Khôi phục thương thế cũng chỉ tiêu tốn của Thiên Vân thời gian một ngày.
Sau khi chữa thương xong, hắn liền đứng dậy, rời khỏi nơi này.
Cũng không biết dãy sơn lĩnh này đã xảy ra chuyện gì, trên đường đi Thiên Vân không hề thấy một con yêu thú nào xuất hiện.
Cả một buổi chiều Thiên Vân chỉ gặp vài ba con hung thú, hơn nữa cấp độ còn rất thấp.
Hắn không biết đã có chuyện gì diễn ra, nhưng cũng lờ mờ đoán rằng, có lẽ có liên quan tới chuyện xảy ra đêm đó.
Đã không có yêu thú chặn giết, Thiên Vân mở hết tốc độ, một đường lao nhanh.
Đến khi trời tối hẳn, Thiên Vân cuối cùng cũng ra khỏi Hải Vân Lĩnh.
Hắn quay đầu nhìn về phía dãy sơn lĩnh, nội tâm hiện lên vô số suy đoán.
Thừa Thiên Thành nằm cách Hải Vân Lĩnh hơn 10 dặm đường, đối với Thiên Vân chẳng qua chỉ là một lần dạo chơi mà thôi.
Hắn nhanh chóng đánh lên mình vài đạo thủy cầu, lại lấy ra một bộ lam y mặc vào, lúc này mới sải bước tiến về phía trước.
Thiên Vân mất nửa cái canh giờ tiến về Thừa Thiên Thành, cũng không phải hắn không thể đi nhanh hơn, chẳng qua hắn vừa đi vừa sắp xếp một chút suy nghĩ trong đầu, không có vội vàng sử dụng phi hành pháp khí bay trên cao.
Thừa Thiên Thành là một trong những thành thị lớn nhất Đại Việt, nằm chếch về phương nam, nơi này giao thương tấp nập, người đến người đi đủ loại thành phần, có điều lúc Thiên Vân đi tới đã là đêm muộn, cổng thành đã đóng chặt.
Cổng thành đóng cũng không ảnh hưởng tới những người tu tiên như Thiên Vân, hắn nhún nhẹ một cái, thân ảnh đã xuất hiện trên một nóc nhà trong thành.
Ánh mắt hơi quét xung quanh một chút, rất nhanh tìm được địa điểm cần đến.
Ninh gia, Hải gia cùng Uông Gia là ba gia tộc lớn nhất Thừa Thiên Thành.
Ba nhà này đối với cái nhìn của thành chủ cùng quan lại triều đình, ngoại trừ giàu nứt đố đổ vách ra cũng không có cái gì quá đặc biệt.
Ngoại trừ những lúc đất nước gặp khó khăn, chiến tranh loan lạc cần tiền bạc, những thời điểm khác đều không quan tâm tới đám phú hộ này lắm.
Kì thực thành chủ cũng như quan lại địa phương không ai hay biết, ba gia tộc này lại là tu tiên thế gia.
Trong giới tu tiên Đại Việt, ba nhà này cũng có một chút tiếng nói.
Thiên Vân nghe qua, lão tổ tông ba nhà này đã từng là tu sĩ Phong Thân cảnh, uy vọng trọng tu tiên giới cũng không nhỏ chút nào.
Chỉ là con cháu đời sau của ba nhà này càng ngày càng kém cỏi, một đời so với một đời yếu đi, hơn 100 năm trở lại đây ba nhà này chỉ xuất hiện ba bốn tộc nhân đản sinh linh căn mà thôi.
Lúc này ngoài đại môn Uông gia thình lình xuất hiện một thanh niên chắp tay sau lưng mà đứng.
Người này tuấn mĩ tới cực điểm, đôi con ngươi cùng mái tóc màu lam nhạt, trường bào màu lam, duy chỉ có thanh đao y dắt bên hông là có màu đen.
Thanh niên này đúng là Thiên Vân.
Hắn lặng nhìn đại môn sơn son thiếp vàng, hai con kì lân bằng đá khí thế hung hung, không khỏi mỉm cười gật đầu.
"Quả đúng phú hào một phương, xa hoa bậc này so với hầu phủ năm xưa cũng không kém hơn là bao"
Hai gã hộ viện nhìn thấy có người tới liền cảnh giác lên, tay lăm lăm mộc côn, một người ánh mắt nghiêm nghị quát.
"Người tới là ai? Biết nơi này là đâu không? Còn không mau cút"
Gã hộ viện có lẽ thấy Thiên Vân tuổi trẻ, lại đi bộ tới đây liền đoán rằng thanh niên này bối cảnh không lớn, giọng nói cũng mang vẻ khinh miệt.
— QUẢNG CÁO —
Thiên Vân cũng chỉ nhàn nhạt hướng hắn quét mắt, vứt tới cho tên còn lại một miếng lệnh bài.
"Thông báo với Uông gia chủ một tiếng, nói có người từ Lạc Diệp Tiên Tông tới chơi, bảo hắn mau ra đón tiếp"
Gã hộ viện từ đầu tới cuối chưa nói cái gì, lúc này mới giật mình, nhìn miếng lệnh bài hình lá cây trên tay, thầm đổ mồ hôi lạnh, lại nhìn gã đồng bạn một chút lắc lắc cái đầu, vội vàng chạy vào trong.
Gã hộ viện vừa rồi còn quát tháo ầm ĩ, lúc này răng đánh vào nhau, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống van xin.
"Tiên gia tha mạng, tiên gia tha mạng.
Là tiểu nhân mắt mù mạo phạm ngài.
Ngài làm ơn thả ta một con đường sống, ta nhà còn mẹ già con dại, mong ngài từ bi bỏ qua cho ta"
Nhìn gã hộ vệ gào khóc như cha mẹ chết, Thiên Vân khóe miệng không khỏi co quắp.
Từ đầu tới cuối hắn cũng không có ý định so đo tính toán cái gì, không ngờ chỉ vì biết mình là người tu tiên, y lại có thể làm ra bực này sự tình.
Thiên Vân nhàn nhạt lắc đầu, đang tính bảo y đứng lên.
Đúng lúc này đại môn Uông gia mở lớn, một lão già râu tóc bạc trắng đi tới, không nói không rằng đạp gã hộ viện một cái khiến y ngã dúi dụi.
Lão