Mặc cho ba đại gia tộc khẩn trương rụch rịch, Thiên Vân đại bộ phận thời gian chuyên tâm vào đọc sách.
Điển tịch trong tiểu viện này nhiều lắm, với tốc độ đọc của Thiên Vân cũng phải mất hai ngày thời gian mới có thể xem hết.
Đa số điển tịch nơi này viết về các loại truyền thuyết từng được đồn thổi, tính xác thực không có mấy.
Trong này Thiên Vân chỉ lưu tâm tới cái gọi là Linh Dẫn thuật.
Thuật này được truyền lại từ thời kỳ thượng cổ.
Nhân loại tu luyện từ nhỏ có thể tăng cao khả năng xuất hiện linh căn.
Nó cũng là lý do vì sao trong các gia tộc tu tiên tỷ lệ xuất hiện người mang linh căn lớn như vậy.
Nói là lớn nhưng cũng chỉ có thể so sánh với phàm nhân tương đối mà thôi.
Hơn trăm năm nay cả ba gia tộc cũng chỉ xuất hiện 5 người tu tiên, hơn nữa cấp độ rất thấp, người mạnh nhất mới chỉ Khai Linh thập đoạn.
So sánh với Thiên Vân quả thực yếu đến đáng thương.
Xem hết sách, cuối cùng Thiên Vân mới lựa chọn ra ngoài đi lại một chút, dù sao hắn cũng là một tiên sứ, đại diện cho một tông môn, nay tới Thừa Thiên Thành lại cứ yên lặng ngồi trong tiểu viện cũng không hợp lý cho lắm.
Thiên Vân vừa bước ra ngoài, lập tức có một nữ tử đi tới thi lễ với hắn.
Thiên Vân cũng không lấy làm lạ.
Uông Quý sắp xếp nàng này ở lại đây mục đích chủ yếu đợi hắn sai bảo, dù sao Thiên Vân cũng không thể một mực đợi trong phòng không đi ra ngoài.
"Tiểu nữ Uông Mạn ra mắt tiên trưởng, không biết tiên trưởng có điều gì phân phó".
Uông Mạn tuổi còn rất nhỏ, chỉ khoảng 13, 14 mà thôi.
Bởi vì tu luyện Linh Dẫn thuật từ nhỏ, lại được Uông gia bồi đắp, thân thể phát triển đã không sai biệt lắm.
Tuy tướng mạo nàng còn khá non nớt, có điều chỉ qua đường nét khuôn mặt, ngũ quan tinh xảo, có thể khẳng định nàng này lớn lên sẽ vô cùng xinh đẹp.
Thiên Vân cũng không quá chú ý dung mạo của nàng, đối với hắn nàng cho dù đẹp cũng không thể vượt qua Ngưng Hương.
Càng không thể so sánh với Cổ Tuyết Ngọc cùng Vân Hà.
"Dẫn ta tới gặp Uông Quý, ta có việc muốn thảo luận với hắn".
Thiên Vân gật đầu, tuy lời nói tựa như mệnh lệnh nhưng ngữ âm cực kì trầm ấm, người nghe đề không nổi một điểm phản cảm.
Uông Mạn có vẻ rất sợ Thiên Vân, từ đầu tới cuối chưa từng nhìn vào mặt hắn, lúc này nghe hắn nói mới gật đầu, cắm đầu đi nhanh.
Thiên Vân thấy nàng sợ hãi cũng chẳng hiểu ra sao, có điều hắn không quan tâm, lặng lẽ theo sau lưng nàng.
Một đường theo sau Uông Mạn, Thiên Vân gặp không ít Uông gia tộc nhân.
Đám người này nam có nữ có, thấy hắn đi qua liền vội vàng hành lễ, không dám có một chút lãnh đạm.
Đám nữ nhân càng là ánh mắt phát sáng, hận không thể thay thế Uông Mạn làm người dẫn đường.
Thiên Vân từ lâu đã quen với cảnh này, cũng không phản cảm cái gì, chỉ gật đầu xem như chào hỏi.
Đối với đám tộc nhân Uông gia, cái gật đầu của Thiên Vân chẳng khác nào gió xuân ấm áp.
Nói gì thì nói, Thiên Vân cũng là người đại diện của một môn phái, mà người có thể tiếp nhận nhiệm vụ tiến về nơi này, người nào không phải tu sĩ thiên tài, người nào không phải nội môn đệ tử.
Thiên tài như vậy, mạnh mẽ như vậy lại đối với đám phàm nhân bọn họ gật đầu chào, không để bọn họ thụ sủng nhược kinh mới là lạ.
Uông Mạn thấy đám tộc nhân thái độ kì quái, lúc này cũng nhịn không được xoay người nhìn một chút.
Nàng vừa xoay người nhất thời liền ngây ra, trái tim bất tranh khí bình bịch đập loạn.
Thiên Vân thấy Uông Mạn ngây ra, kì quái hỏi.
"Làm sao vậy?"
"Không...!Ta...!Ta không sao".
Uông Mạn gật đầu, lại lắc đầu, ấp úng nói.
"Không sao liền tốt, nhanh lên một chút".
Thiên Vân gật đầu mở miệng nói.
Uông Mạn vội vàng gật đầu, đi trước dẫn đường.
Trong lòng nàng lúc này xuất hiện vô số ý nghĩ, muốn đè xuống cũng không được nữa.
Ba bốn cái rẽ, cuối cùng Thiên Vân cũng tìm thấy Uông Quý.
Lúc này y đang ngồi trong thư phòng, trán hơi nhăn, có vẻ gặp chuyện khó xử.
"Gia gia, tiên sứ có việc tìm ngài thương lượng".
Uông Mạn thấy gia gia cau mày, lúc này mới vội vàng đi tới, nhỏ giọng thông báo một tiếng.
Thiên Vân cũng không nói cái gì, vẫn một mặt nụ cười nhàn nhạt, tìm một cái ghế ngồi xuống.
— QUẢNG CÁO —
"A"
Uông Quý nghe cháu gái thông báo, vội vàng gạt mọi chuyện phiền não qua một bên, đi tới chỗ Thiên Vân, chắp tay nói.
"Tiên trưởng có việc làm sao không cho người báo với ta một câu, để ngài phải đích thân tìm tới, ta thật sự vô cùng áy náy"
Uông Quý vừa chắp tay, vừa đánh giá Thiên Vân một chút.
Đên hôm trước gặp thoáng qua, bởi vì tuổi già, mắt mũi kèm nhèm, hắn biết Thiên Vân tướng mạo cùng khí chất rất tốt.
Chỉ là lần này nhìn thẳng trực diện càng làm cho hắn trấn kinh, lại xoay người nhìn về Uông Mạn, nội tâm không khỏi nhảy nhót.
Thiên Vân cũng không quan tâm tới biểu cảm của Uông Quý.
Tay đỡ chén trà Uông Mạn vừa đưa tới, mở miệng nói.
"Ta không phải loại người thích phô trương, lần này tới là muốn bàn luận với Uông gia chủ một chút.
Mọi việc nếu có thể làm đơn giản liền làm đơn giản, quá phô trương cũng không giải quyết được cái gì"
Uông Quý nghe vậy hơi nhíu mày, cũng không có phản bác cái gì, trong lòng bắt đầu có tính toán.
Thiên Vân biết Uông Quý không phải kẻ tầm thường, kẻ tầm thường làm không được gia chủ Uông gia.
Hắn cũng không nói cái gì thêm, đợi chờ Uông Quý tính toán chi tiết.
Tính toán một lúc, cuối cùng Uông Quý mới mở miệng nói.
"Tiên trưởng nếu nói như vậy, chắc hẳn ngài cũng đã tìm hiểu qua chuyện này, không biết ngài muốn làm đơn giản những khâu nào?"
Thiên Vân không có suy nghĩ cái gì, mở miệng nói ngay.
"Việc tế bái tiên tổ ba nhà, Uông gia chủ hãy chuyển lời của ta, mỗi nhà tự mình bái tế là được, không cần phải làm chung, như vậy rất mất công.
Tiếp đó mỗi nhà chỉ cần cử một hai vị trưởng bối dẫn con cháu tới đây là được.
Những vấn đề khác ngươi cứ tùy tâm mà làm, càng đơn giản càng tốt".
"Được! Ta sẽ y theo ngài nóim thông tri tới Ninh gia, Hải gia".
Uông Quý gật đầu nói.
"Vậy ta đi trước".
Thiên Vân lập tức đứng dậy rời đi, cũng không muốn nói nhảm cái gì.
Uông Quý thấy Thiên Vân đi ra, cũng không dám lãnh đạm vội vàng tiễn hắn rời khỏi thư phòng, lúc trở về còn thấy cháu gái ngơ ngơ ngác ngác, lúc này không khỏi cười trêu.
"Mạn nhi, ngươi động tâm rồi a?"
Uông Mạn còn đang thất thần, nghe gia gia nói như vậy lúc này ngượng chín cả mặt, không nói không rằng chạy thẳng ra ngoài.
Kì hạn ba ngày cuối cùng cũng tới.
Ba gia tộc hôm nay thức dậy từ rất sớm, mọi thành viên đều rất khẩn trương, người chuẩn bị lễ vật, người chuẩn bị đồ ăn, người hầu kẻ hạ tấp nập qua lại.
Trời vừa hừng đông ba nhà riêng phần mình dâng hương tế tổ, cùng cầu nguyện lần này đệ tử nhà mình xuất hiện linh căn.
Quá trình tế bái này quả thực có chút rườm rà, hai canh giờ sau mọi chuyện mới coi như hoàn tất.
Thiên Vân ngồi ở khách phòng, nhìn thấy cảnh người ra người vào tấp nập, không khỏi lắc đầu ngao ngán.
Cũng không có cách, người Đại Việt trước nay luôn lấy việc thờ cúng tổ tiên làm vinh dự.
Trong quá trình tế bái, quyết không cho phép có chút qua loa.
Thiên Vân lệnh cho ba nhà làm riêng ra, đã là giúp bọn họ không phải tập chung một chỗ làm việc.
Nếu bọn họ cùng lúc tế bái, chỉ sợ đến chiều tối cũng chưa xong xuôi.
Mặt trời đã lên rất cao, cuối cùng trưởng bối ba gia tộc cũng mang mọi người tới đại sảnh Uông gia.
Lúc này Thiên Vân cao cao ngồi trên ghế chủ vị, ngồi phía dưới chính là