Lượt thi đấu tiếp theo Thiên Vân sẽ phải lên đài.
Hắn cũng không có làm chuẩn bị cái gì, đối thủ của hắn tuy mạnh, nhưng đối với kẻ đã từng vào sinh ra tử như Thiên Vân, thiếu niên này còn quá yếu.
Trận đấu thứ 3.
Số 35 Thiên Vân, số 36 Vương Nhất Minh
Trưởng lão vừa báo tên, thiếu niên tên Vương Nhất Minh lập tức nhảy lên đài, vẻ tươi cười hiện rõ trên mặt.
Thiên Vân cũng nhún chân nhảy lên trên đài, mặt không biểu tình, chắp tay mà đứng.
Trưởng lão thấy hai người đã có mặt, lúc này mới lên tiếng nói.
"Quy tắc các ngươi cũng biết rõ, nếu cảm thấy không đánh lại đối thủ cứ nhận thua là được.
Trận đấu bắt đầu"
Thiên Vân sắc mặt có chút cổ quái, nhìn về phía vị trưởng lão, trong bụng lẩm bẩm.
"Ngài nói thì cứ nói, việc gì phải nhìn về ta như vậy?"
Dưới đài nữ đệ tử bắt đầu kéo tới, nhao nhao khuyên nhủ Thiên Vân bỏ cuộc, đừng để bị đánh mặt.
Ngược lại nam đệ tử thì nhìn hắn chằm chằm, răng nghiến chặt, nhiều kẻ còn hô vang.
"Vương Nhất Minh sư huynh, chỉ cần ngươi đánh tên này thành đầu heo, ta nguyện ý gả muội muội ta cho ngươi"
"Vương Nhất Minh sư huynh, chỉ cần ngươi đánh trúng mặt hắn, ta nguyện ý đưa ra 100 linh thạch trung phẩm một lần"
"Ta cũng như thế"
"Ta cũng là như vậy"
Dưới đài lúc này sôi trào lên, đám nam tu nhìn về phía Thiên Vân, hận không thể ăn tươi nuốt sống.
Thiên Vân khoé miệng co quắp, thầm mắng.
"Các ngươi làm gì? Ta với các ngươi không thù không oán, tại sao các ngươi lại hận ta như vậy?"
Thấy bên lôi đài thứ tư nhao nhao như cái chợ, lúc này bên những lôi đài khác cũng nhìn tới.
Khi thấy Thiên Vân đứng trên đài, cũng không ít ánh mắt cừu hận ném tới.
"Sư tỷ, người này có thực mạnh như ngươi nói không? Sao ta thấy y rất bình thường nha, tướng mạo thì không có gì để nói, có điều tu vi quá thấp một chút".
Lúc này bên cạnh Vân Hà thánh nữ, một nữ đệ tử chân truyền nhỏ giọng trò chuyện.
Nàng này là tỉ muội tốt của Vân Hà thánh nữ, tên Nguyên Phụng.
Nàng này xinh đẹp cực kỳ, khí chất so với Vân Hà chỉ hơn không kém, có điều nàng này tuổi còn rất nhỏ, thân thể cũng không thể so với Vân Hà như vậy tốt.
— QUẢNG CÁO —
"Ngươi không tin ta sao?" Vân Hà không có lập tức trả lời ngay, quay sang hỏi ngược.
"Tin...!Ta đương nhiên tin ngươi, có điều đám người kia đều đặt Vương Nhất Minh sẽ thắng, ta sợ mình sẽ không có quả ngon để ăn đây".
Nàng này miệng thì nói tin, có điều trong bụng nghĩ gì chỉ có nàng mới biết.
"An tâm, ta sẽ không lừa ngươi, đặt hắn ngươi thắng chắc".
Vân Hà mỉm cười tự tin nói.
"Sư tỷ, ngươi không phải thích hắn rồi a.
Cẩn thận Nghiêm sư huynh biết sẽ không tha cho hắn đâu".
Nguyên Phụng hiển nhiên nhận ra gì đó, truyền âm nói.
Vân Hà nghe xong mặt đỏ tới mang tai, lườm nguýt nói.
"Ta cũng Nghiêm Trấn không có gì, ngươi cũng đừng có bát nháo"
"Ta cũng không có nói gì a, chẳng qua thánh tử từng phát ngôn qua, hắn sẽ theo đuổi ngươi đến cùng, bất kỳ kẻ nào đánh chủ ý tới ngươi, hắn đều sẽ không tha cho đâu".
Nguyên Phụng hề hề nói.
"Hừ! Loại người chỉ biết kéo bè kết phái, nếu không phải y thực lực mạnh, lại có lão tổ chống lưng, ta không tiếc cùng y lật mặt từ lâu".
Vân Hà thánh nữ hừ lạnh, hận hận nói.
"Kỳ thực Nghiêm sư huynh rất tốt a.
Hắn bản thân thực lực mạnh nhất trong hàng đệ tử tuổi trẻ, lại một lòng thích ngươi, tại sao ngươi lại không có đáp lại tình cảm của hắn đây? Hơn nữa Nghiêm sư huynh còn là cháu trai của lão tổ Nghiêm Tuyệt Thiên, làm đạo nữ của hắn có gì không tốt?" Nguyên Phụng một bên nói, một bên ước ao.
"Nguyên Phụng! Nếu ngươi ưa thích hắn như vậy, tại sao không tiến tới một phen? Ngươi ở đây là muốn xem thi đấu, hay muốn tới đây làm bà mối?" Vân Hà sắc mặt biến đen, hừ hừ nói.
Nguyên Phụng thấy tỉ muội nổi giận lúc này mới rụt cổ lại, vẻ mặt vô tội nói.
"Ta nào có! Chẳng qua ta thấy đám đệ tử chân truyền, nàng nào cũng có ý với Nghiêm sư huynh, sợ ngươi bỏ lỡ cơ hội mới khuyên ngươi một chút, nếu ngươi không thích thì thôi..."
"Ta mới không thích người như hắn, mỗi lần thấy hắn ta đều buồn nôn muốn chết".
Vân Hà hừ lạnh, hiển nhiên lời nói của nàng không giả.
Nguyên Phụng cũng không nói thêm cái gì, cười hì hì cùng tỉ muội tốt xem đấu lôi đài.
"Thiên Vân sư đệ, ngươi cũng thấy rồi đấy, lúc này sư đệ nhận thua vẫn còn kịp".
Vương Nhất Minh mỉm cười nhìn Thiên Vân, một bộ chắc thắng.
— QUẢNG CÁO —
Thiên Vân thấy thế cũng không có phản cảm cái gì, mỉm cười trả lời.
"Ta cũng khuyên sư huynh một câu, nhận thua đi còn kịp, ta trước nay xuất thủ không lưu người sống bao giờ"
"Cái gì? Ta nghe nhầm sao? Tên này lại dám phát ngôn ngông cuồng như vậy sao?"
"Không nhầm, tên này thế mà bảo Vương Nhất Minh sư huynh nhận thua, đúng là quá cuồng vọng"
Đám nam tu phía dưới nhao nhao lên tiếng, hiển nhiên vô cùng phẫn nộ.
Đám nữ đệ tử sắc mặt đại biến, các nàng còn tưởng Thiên Vân sẽ trực tiếp nhận thua, ai ngờ hắn vậy mà còn buông lời càn quấy